Phượng Ly Ngô chậm rãi bỏ thẻ tre lên bàn, cũng không nói gì, chờ Khương Tú Nhuận nói tiếp.
Nếu bắt đầu, con người đã đứng ở trên cầu nại hà thì bất luận là chuyện gì cũng vẫn sẽ thản nhiên.
Khương Tú Nhuận cắn răng, hơi cúi đầu nói tiếp: "Tại hạ, thật ra còn cái tên khác là... Khương Tú Nhuận, đại vương nữ Ba Quốc."
Nói xong câu này, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Khương Tú Nhuận hơi ngẩng đầu nhìn lén phản ứng của Phượng Ly Ngô, phát hiện hắn nhìn mình bằng vẻ mặt u ám, lại vội vã cúi đầu xuống.
Một lúc lâu sau, Phượng Ly Ngô mới mở miệng nói: "Quân có yết hầu..."
Khương Tú Nhuận nghe vậy, vội vàng lột lớp da giả ở hầu kết ra, khôi phục đường cong mềm mại tinh tế vốn có.
Đuôi lông mày Phượng Ly Ngô lạnh lùng, nói tiếp: "Cởi áo ngoài ra!"
Nói thật, Khương Tú Nhuận ngàn tính vạn toán cũng không ngờ rằng Thái tử điện hạ lạnh lùng như băng sẽ bảo mình cởi quần áo ra!
Lúc trước nàng chắc chắn Thái tử thật sự có hơi thích nam sắc, thế nhưng giờ khắc này, lại chẳng khẳng định được...
Ánh mắt của Phượng Ly Ngô dọa người, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo. Việc đã đến nước này, không quay đầu lại được nữa, Khương Tú Nhuận cắn răng cởi bỏ kẹp áo ngoài, lộ ra vải bó ngực quấn tầng tầng lớp lớp bên trong.
Tấm vải bó này quấn rất chặt, chẳng biết quấn bao nhiêu vòng, cẩn thận quấn quanh từng li từng tí, chỉ lộ ra một mảng da thịt nhỏ dưới cổ, trắng nõn óng ánh có phần chói mắt.
Phượng Ly Ngô hơi rũ mắt xuống, xác thực Tần Chiếu không nói dối, loại vải bó dày như thế kia không phải kéo mấy cái là có thể xé rách, lúc trước những gì Tần Chiếu nhìn thấy ở nhà xí cũng chỉ vẻn vẹn như thế...
Thế là hắn lại lạnh lùng nói: "Mặc lại đi."
Hóa ra Thái tử chỉ chứng thực mình không nói dối, Khương Tú Nhuận thầm thở phào, vội vã khép áo lại.
Từ chỗ ghế ngồi sau bàn sách truyền tới tiếng nói trầm thấp: "Lá gan của ngươi thật lớn, dám ở trên đại điện nói dối ngay trước mặt Hoàng đế Đại Tề. Vài ngày trước không phải ngươi học luật pháp của Đại Tề sao? Tự mình nghĩ xem chịu tội như thế nào đi!"
Dựa theo Tề luật, Khương Tú Nhuận phạm tội khi quân, lập tức bị lôi ra ngọ môn chặt đầu, còn không được ở lại một đêm ăn bữa cơm.
Nhìn bộ dạng không nổi trận lôi đình của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận cảm thấy có lẽ mình còn chút hy vọng sống, nước mắt hoảng sợ không cần nặn bèn chảy ra, đầu gối đập đất, nhào tới trước bàn của Thái tử, khóc nức nở nói: "Lúc đó ta không muốn vào cung lấy sắc làm người, mới nhất thời phạm vào tội nặng. Điều làm ta bứt rứt nhất là, điện hạ ngài yêu mến người tài như vậy, khiến ta quá biết ơn. Ngoài cảm kích tới nỗi rơi nước mắt ra, lòng ta vẫn luôn sợ hãi, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với tấm lòng chân thành của điện hạ, bởi vậy càng không dám nói ra sự thật để rồi mất đi yêu mến của điện hạ ngài."
Nói đến đây, nàng dùng ống tay áo lau nước mắt, móc trong ngực ra tấm vải kia trình lên, nức nở nói: "Không biết cẩu tặc Lưu Bội làm thế nào biết được bí mật thân phận của ta, hôm nay dùng kế truyền tin muốn gặp mặt ta... Hắn làm như vậy đơn giản là muốn uy hiếp ta gây bất lợi cho điện hạ, điện hạ coi trọng ta như vậy, làm sao ta có thể làm ra loại chuyện lòng lang dạ sói? Bởi vậy cho dù bất chấp nói ra sự thật với điện hạ, ta cũng tuyệt đối không gặp mặt hắn!"
Nói xong lời này, nàng lại tiếp tục quỳ xuống bên chân Phượng Ly Ngô.
Lưu Bội chính là mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô, tuy rằng trước đây bản thân nàng che giấu thân phận nhưng chủ động thừa nhận, lại còn vạch trần dã tâm của Lưu Bội, có lẽ có thể khiến cho Thái tử cảm động, tha cho nàng một con đường sống.
Đây cũng là điều Khương Tú Nhuận suy nghĩ trước khi quyết định chủ ý.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô căn bản không có chìa tay nhận lấy tấm vải kia, chỉ lạnh lùng nói: "Thiếu phó như vậy là muốn tranh công xin thưởng sao? Ngươi xem cô và phụ vương là kẻ ngu si, bỡn cợt lâu như vậy, hiện tại lại thể hiện lòng trung thành, ngươi cảm thấy cô nên thưởng ngươi cái gì?"
Khương Tú Nhuận đổ mồ hôi lạnh, từ lúc tiến vào thư phòng nàng đã không còn đường lui nữa, quỳ tới mức hai đầu gối tê dại cũng không dám cử động, cắn răng nói: "Ta mang tội trên người, chẳng dám xin điện hạ ban thưởng, chỉ hy vọng điện hạ nhìn tấm lòng son sắt của ta mà tha tội cho huynh trưởng ta. Hắn là người nho nhã yếu ớt, vốn chẳng làm gì được, ta to gan làm bậy cũng khiến cho hắn ngày đêm ăn không ngon ngủ không yên, nhớ tới tình thân mới không tố giác ta... Ta nguyện lấy công chuộc tội, ngày mai đúng hẹn đi gặp tay sai của Lương Quốc, dẫn binh bắt hết một mẻ bọn tặc tử ẩn náu trong thành Lạc An..."
Lúc này Phượng Ly Ngô từ chỗ ngồi đứng lên, thản nhiên nói: "Mời vương nữ đi với cô một chuyến."
Khương Tú Nhuận theo Phượng Ly Ngô ngồi xe ngựa tới thiên lao ở Hình bộ, lòng co rút lại, nàng không ngờ rằng Thái tử không buông tha, còn trực tiếp tự tay tống nàng vào thiên lao... Chẳng nghĩ tới tình phụ tá ngày xưa chút nào... Có người nói tiến vào thiên lao rồi thì sẽ không còn nửa cái mạng hoàn chỉnh ra ngoài, cho dù là trước khi bị chặt đầu cũng sẽ bị nghiêm hình chăm sóc...
Cho nên lúc nàng xuống xe ngựa, chân muốn nhũn ra, suýt chút nữa lảo đảo ngã xuống đất.
Một tay của Thái tử giữ lấy nàng, thản nhiên nói: "Thiếu phó cẩn thận một chút, bằng không con đường sắp đi càng khó đi hơn đấy."
Chờ vào thiên lao, tiếng leng keng của xích khóa chân, tiếng quỷ khóc sói tru của phạm nhân bên trong, Phượng Ly Ngô dẫn nàng đi tới phòng hình phạt cho tù nhân bị tra tấn.
Trên vách tường treo mấy người, bộ ngực trần lộ ra tràn đầy vết tích lạc thiết [*], một người trong số đó giống như mất đi một lỗ tai, máu tươi ào ào chảy xuống, yếu ớt nói: "Ta khai... Ta khai... Là có người dùng vàng sai mấy người chúng ta chặn xe ngựa phủ Thái tử lại, tùy cơ ứng biến, ném vài cục đá vào trong buồng xe. Nhưng... Nhưng trên vải viết gì, ta thật sự không biết!"
[*] Dùng sắt nung đỏ để đốt cháy da thịt người.
Quan tra tấn giơ lạc thiết nung đỏ rực về phía một phạm nhân khác treo trên vách tường, người kia nói chuyện bằng giọng Lương Quốc, khóc nức nở nói: "Lúc trước ta đã nói sự thật, ta chỉ là người buôn bán, là có người ép ta dẫn theo vài người vào thành, thuê ăn mày làm việc, còn người yêu cầu chuyện tấm vải là người nào, ta thật sự không biết! Đại nhân tha mạng, đừng tra tấn ta nữa..."
Bất luận hắn kêu khóc như thế nào, lạc thiết vẫn đặt ở trước ngực hắn, cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết, mùi thịt nướng tỏa ra khắp phòng.
Khương Tú Nhuận rốt cuộc không chịu nổi, sắc mặt tái đi, vọt tới góc trong hẻo lánh nôn ọe.
Lúc này nàng hoàn toàn rõ ràng, ngay lúc nàng giãy giụa có nên nói sự thật ra hay không, Phượng Ly Ngô đã ra tay khống chế toàn bộ và bí mật sai người mai phục bắt mật thám Lương Quốc ở trong thành Lạc An lại rồi.
Mà nàng lập công chuộc tội, hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, chẳng qua là bớt đi việc Thái tử sai người treo nàng lên vách đá nướng thịt mà thôi.
Nàng cảm thấy lần này, có lẽ mạng sống của nàng thật sự như ngàn cân treo trên sợi tóc, phải ở lại phòng tra tấn này rồi. Tạm thời