Phượng Ly Ngô đã chịu đựng nửa ngày, lúc này ngửi mùi xà phòng thơm ngát trên người tiểu phụ tá, tựa như sợi bấc bị bắt lửa, sau một khắc là sẽ nổ tung.
Hắn dựa sát vào bên tai nàng, khẽ nói câu gì đó.
Con mắt của Khương Tú Nhuận lập tức trợn trừng lên như trứng chim, có phần không dám tin người có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy... Là Phượng Ly Ngô luôn lạnh lùng, kiêu ngạo.
"Nhanh lên, cô không khống chế nổi tác dụng thuốc rồi..." Trong khi nói chuyện, Thái tử điện hạ quả nhiên có bộ dạng tâm trí mê muội.
Giường thấp mới dọn tới có màn lụa buộc vào giá sách, giữa lúc hai người lăn lộn, chồng sổ sách từ chỗ móc câu kim loại rơi xuống, phủ dày lên giường...
Sau đó, Khương Tú Nhuận mới coi như hiểu rõ, phủ Thái tử cưới một lúc ba vị tân nương vào cửa, vì sao ngay cả rượu tiệc cũng không bày ra.
Thái tử keo kiệt tính toán tỉ mỉ rồi, bấm ngón tay cảm thấy cưới về cũng không thể dùng nên tiết kiệm vàng làm tiệc rượu!
Một đêm này càn quấy không nói tới nữa. Trời hơi lạnh, tóc Khương Tú Nhuận rối tung, vén rèm lên nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó xoay người lại nói với Thái tử còn ăn vạ trên giường nàng không đi: "Điện hạ, ngài xem trời cũng sáng rồi, nếu ngài cứ không đi, người ta nhìn thấy là sẽ nói lời ong tiếng ve về điện hạ đấy."
Phượng Ly Ngô chỉ mới nghỉ ngơi một lát, lúc này cả người sảng khoái, vẫn còn dư vị của đôi tay mềm mại không xương kia. Cộng với cơn buồn ngủ chưa tan, chỉ từ từ nhắm hai mắt, vuốt ve bàn tay nàng nói: "Không phải la hét tay mỏi sao? Cô lại cho ngươi nặn một lần nữa."
Hiện tại Khương Tú Nhuận không nhấc được tay lên, không dám vỗ vào mu bàn tay Phượng Ly Ngô, khẽ nói: "Đã trở lại bình thường rồi, điện hạ vẫn nên mau đứng dậy đi."
Vất vả lắm nàng mới kéo Phượng Ly Ngô đứng lên được, rời khỏi giường lông ngỗng mềm mại, lại không thể gọi thị nữ vào, bèn nhanh chân nhanh tay hầu hạ Thái tử mặc quần áo.
Chỗ đó trên quần bẩn tới nỗi không thể mặc nữa, Khương Tú Nhuận trực tiếp cho Thái tử mặc quần ngoài, nghĩ Thái tử đi rồi thì cầm thứ này tới chậu than củi đốt đi.
Nhưng Thái tử lại lên tiếng: "Thay cô giặt sạch rồi mang tới...", Thái tử keo kiệt như thế, tới một cái quần cũng không chịu lãng phí, làm sao quốc khố Đại Tề có thể không sung túc?
Cái quần kia không thể mượn tay người khác, còn muốn nàng tự giặt...
Hình như nhìn ra Khương Tú Nhuận không vui, Phượng Ly Ngô vừa mặc thêm quần áo, vừa nói: "Cô bị người ta tính kế, ngươi giải khốn cho cô, lẽ nào không vui vẻ sao?"
Khương Tú Nhuận mới phát giác mình bị người ta tính toán, vừa thay hắn buộc lại thắt lưng vừa nói thật nhỏ: "Điện hạ nói với ta hay lắm, ta chỉ là nhân vật đi ngang qua sân khấu mà thôi. Nhưng chuyện đêm qua, nói ra, chẳng phải đã hủy hết trong sạch của ta rồi sao? Sao ta còn có thể lấy chồng?"
Phượng Ly Ngô cúi đầu nhìn mái tóc rối bời của nàng, chóp mũi thấm ý lạnh nói: "Ngươi giả nam nhân ở lại phủ của cô, trong sạch vốn đã không còn, hiện tại xách ngươi ra ngoài cho nam nhân nhìn, còn có kẻ nào dám cưới ngươi?"
Nói xong lời này, hắn vung tay hất tay nàng ra, xoay người đi ra ngoài nhưng thật sự tức giận trong lòng, xoay người lại nói: "Cô cũng từng nói qua, quân còn ở trên thuyền của cô, chớ có ý nghĩ bắt cá hai tay, bằng không thì quân rơi xuống sông, cũng không ai cứu được quân đâu!"
Khương Tú Nhuận cũng bị chọc tức nhưng không dám cứng đối cứng với Phượng Ly Ngô, chỉ thừa dịp hắn ra ngoài mới thì thầm: "Đức hạnh lắm! Đêm qua không phải mắt ngươi ướt át như con chó nhỏ cầu xin ta! Nếu thật sự nói ra, ta muốn xem người mất mặt là ai!"
Ngày thành lễ thứ hai, bởi vì người cưới vào phủ là Trắc phi, vốn không cần vào cung gặp người.
Thế nhưng Úy Hoàng hậu cố ý cho Tào Cơ mặt mũi, muốn người tới nói chuyện, mời ba vị vương nữ vào cung thỉnh an.
Sáng ngày hôm đó, ba viện của Thái tử bận túi bụi, múc nước rửa mặt, còn phải chải tóc cài trâm hoa.
Khương Tú Nhuận bị giày vò một đêm, dưới mắt thâm lại nên đành phải dùng chút phấn nước che đi.
Bởi vì trời sáng phải giả trang nữ nhi, thị nữ hầu hạ bên người nàng là Đào Hoa. Nàng ta cũng là cô nương nhanh nhẹn, thay Khương Tú Nhuận chải tóc xong xuôi, vừa muốn lấy trang sức, Khương Tú Nhuận liền nói: "Vào cung gặp Hoàng hậu thì đơn giản một chút, chọn trâm cài tóc đơn giản là được rồi."
Đào Hoa vâng lời, chờ tới khi sửa sang xong, bèn đi ra phòng trước chờ xe ngựa.
Lúc chờ xe ngựa, Đào Hoa bưng bánh ngọt mới làm tới cho Dao Cơ lót dạ.
Tay Dao Cơ mỏi nhừ, cầm bánh ngọt cũng run run nên Đào Hoa phải đút từng miếng, uống xong sữa dê cũng lấy lại chút tinh thần.
Tào Cơ và Điền Cơ cùng mặc trang phục lộng lẫy, một trước một sau tới phòng trước.
Tào Cơ cô đơn một đêm, dường như còn khóc, khóe mắt đỏ ửng, phấn nước cũng không che được. Nàng vào sảnh nhìn thấy Dao Cơ ăn uống, bộ dạng không tim không phổi, trong lòng tức giận, cảm thấy người này không đứng lên nổi, sau này có lẽ cũng không trông cậy vào được.
Nghĩ như vậy, nàng cũng chẳng muốn nhiều lời với Dao Cơ ngang ngược, ngồi xuống tại chỗ chờ xe ngựa tới.
Ngược lại Điền Oánh lại có bộ dạng thẹn thùng mệt mỏi, phần eo dường như có chút bủn rủn, thị nữ Kiểu Nguyệt phải dìu, từ từ đi vào trong sảnh.
Tào Khê thấy nàng đi tới, sắc mặt lạnh lùng hơn, chỉ hận không thể bóp chết Điền Cơ.
Điền Oánh xưa nay luôn chọc người ta tức chết không đền mạng, chỉ liếc mắt một cái, thị nữ Kiểu Nguyệt biết ý, hơi lớn tiếng nói: "Điền Cơ, đêm qua ngài hầu hạ điện hạ cả một đêm, tới tận gần sáng mới được nghỉ ngơi, có muốn nô tỳ mang nệm êm tới, cho ngài ngồi trong xe ngựa thoải mái hơn một chút, tránh cho lưng eo đau mỏi..."
Lời này vừa dứt, hai mắt Tào Khê chua xót, mím chặt môi, bộ dạng tức giận muốn khóc.
Một màn này, kiếp trước Khương Tú Nhuận xem qua bao nhiêu lần rồi. Điền Cơ luôn giống như vậy, dùng người trước người sau sỉ nhục Tào Cơ.
Thế nhưng lúc nàng nghe Điền Oánh nói, có hơi ngẩn người, nếu đêm qua Thái tử nghỉ lại chỗ Điền Cơ... Vậy người quấn lấy nàng trên giường thấp tới hừng đông là ai?
Bánh ngọt trong miệng nghẹn lại, ăn không vào nữa.
Điền Oánh nhìn bộ dạng sững sờ của hai vị vương nữ, trong lòng càng đắc ý.
Giống như suy nghĩ của nàng, đêm qua Thái tử đến sủng hạnh nàng. Mặc dù tới hơi muộn, tắt đèn mới tiến vào. Thế nhưng Thái tử trẻ tuổi cường tráng, cũng không biết bao nhiêu cho đủ, quấn lấy nàng trọn vẹn một