Bởi vì ở bên ngoài nên vào ban đêm mấy con côn trùng chỉ cách lều ngủ một lớp cửa bằng vải sa, còn có thể trông thấy đom đóm lấm ta lấm tấm.
Cũng bởi vì ở bên ngoài, lều trại của thị vệ ở xung quanh không xa, cho nên mặc dù nửa đêm hai người vuốt ve nhau, thế nhưng tới lúc thuyền cập bến, rốt cuộc vẫn không có làm trọn vẹn.
Tiểu phụ tá trong ngực nếu như bị khiêu khích tới túng quẫn sẽ phát ra tiếng rên rung động nho nhỏ, thanh âm này tuy rằng trêu chọc người nhưng hắn không muốn để cho người khác nghe thấy.
Lúc này là ban đêm yên tĩnh trên đồng cỏ, hắn cũng không thể mặc kệ tất cả, sảng khoái một đêm rồi tới sáng sớm ngày hôm sau giết hết tất cả thị vệ trung thành được.
Nên chỉ nếm thử một chút rồi ngừng thôi, hắn dùng môi mình nuốt vào tiếng thở khẽ và tiếng ngâm nga của nàng.
Ở bên ngoài không phải ở trong phủ Thái tử nên sáng ngày hôm sau, lúc nắng sớm dần dần lộ ra, trên đất cắm trại bắt đầu có người nhóm lửa nấu cơm, chuẩn bị tiếp tục lên thuyền khởi hành.
Lúc Phượng Ly Ngô tỉnh dậy, tiểu nữ tử trong ngực vẫn còn đầu bù tóc rối ngủ say.
Mà lúc này, người đưa tin cưỡi khoái mã [*] chạy tới chỗ thuyền, đưa tới mật báo từ kinh thành.
[*] Ngựa tốt, ngựa chạy nhanh.
Phượng Ly Ngô khoác áo bào ra ngoài lều, mở thư lụa ra xem.
Bên trong thư ghi lại cuộc đời tổng quản thái giám Mao Doãn Sinh bên cạnh mẫu hậu hắn.
Người này vốn may mắn xuất thân là nô bộc nhà giàu có ở nông thôn, năm mười sáu tuổi gây rối nhà cửa chủ nhà tới nỗi chướng khí mù mịt rồi bị chủ nhà bắt được.
Vốn là bị dìm xuống sông, về sau không biết làm sao chạy ra ngoài được. Sau khi hắn tới thành Lạc An, tình cờ gặp gỡ cậu nhỏ của Phượng Ly Ngô - công gia nhỏ nhất của Úy Gia, Úy Tuần, được hắn ta đưa vào trong cung hầu hạ bên người Hoàng hậu...
Trong thư còn đặc biệt ghi rõ, nói người này có thiên phú kỳ lạ, giỏi dụ dỗ nữ tử bằng thân thể. Nghe nói ban đầu ở nhà giàu trong thôn kia, không chỉ ngủ với một người, cả chính thê và hai thiếp đều liên tiếp trúng chiêu, ngủ với cả toàn bộ trạch viện...
Thái tử điện hạ nhìn thấy dòng cuối cùng, sương mù ngưng tụ trên mặt mày.
Cậu nhỏ của hắn là con thứ, bây giờ ở trong triều gian dối nhưng so với con cháu vợ cả Úy gia thì vẫn tốt hơn nhiều.
Bởi vì mẹ ruột Úy Tuần xuất thân nha hoàn rồi chết lúc sinh hắn ra, khi hắn còn ở trong tã lót đã được gửi cho mẹ ruột của Úy Hoàng hậu nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân. Có lẽ vì từ nhỏ phải nhìn sắc mặt mẹ cả sống qua ngày cho nên hắn luôn nịnh nọt mẹ cả và tỷ tỷ.
Bây giờ công lực nịnh hót của cậu nhỏ càng ngày càng thâm hậu, e ngại mình không thể vào cung xu nịnh lâu dài nên xếp người của mình vào bên cạnh tỷ tỷ.
Chỉ là không biết, thái giám xuất thân thôn quê kia có cắt sạch sẽ đồ vật xưng bá kia không? Nếu không hắn ta dựa vào bản lĩnh gì mà làm lung lạc tâm tư mẫu hậu hắn?
Người đưa tin thấy Thái tử xem hết thư rồi thì khẽ nói: "Trước đó điện hạ dặn dò ti chức tìm người giả làm mật sứ Ba Quốc, đưa cho Mao tổng quản kia số tiền lớn, Mao tổng quản nhận toàn bộ, cũng nhận lời nói đỡ cho Dao Cơ ở trước mặt Hoàng hậu."
Chân mày Phượng Ly Ngô nhíu chặt hơn.
Mẫu hậu thích nghe lời ngon tiếng ngọt cho nên mới tuyển nhiều kẻ tham tài vô đức ở bên người như vậy.
Chỉ là cầm một rương vàng thăm dò mà thôi mà đã có thể điều khiển thái giám yêu quý của mẫu hậu giục gió đẩy thuyền thay hắn, quả thật là hô mưa gọi gió, không gì làm không được!
Chất nữ chất tử ở Lạc An Đại Tề nhiều vô số, có bao nhiêu người đi bằng con đường tương tự, thao túng biến hóa mưa gió của Đại Tề?
Mà tổ tông Tề triều cũng giữ lại một đám lão thần bảo thủ, tự xưng là bá chủ các nước nhưng bên trong vẫn giậm chân tại chỗ, bệnh nặng kéo dài cộng bệnh cũ bên trong [*] dần dần biến chất...
[*] Thành ngữ: Trầm kha túc tật (沉疴宿疾), bệnh nặng cộng bệnh cũ so, ý so sánh mối nguy hại không trị tận gốc được nên gây nguy hại cho xã hội.
Phượng Ly Ngô ra sức kiềm nén lửa giận, trong lòng hắn có nhiều suy nghĩ, nhìn ra xa, nhất thời bách vị tạp trần [*], nghĩ tới Úy gia, nghĩ tới mẫu hậu đều cảm thấy chán ghét và phẫn nộ.
[*] Cảm xúc phức tạp, hỗn loạn.
Cảm xúc u ám này nhất thời khó tiêu tan, cho tới khi cho người đưa tin lui, trở lại lều trại dùng bữa sáng, vẻ mặt Thái tử điện hạ vẫn có thể thấy nguyên vẹn dư âm lôi đình.
Khương Tú Nhuận rời giường, Đào Hoa hầu hạ chải tóc cho nàng và bó chúng lại, đang cài trâm thì thấy Phượng Ly Ngô trầm mặt đi vào.
Thanh niên hôm qua theo nàng ra ruộng bắt cua lúc này đã không còn thấy bóng dáng.
Khương Tú Nhuận biết, hiện tại tiến vào lều lớn chính là Thái tử điện hạ không giận tự uy của Đại Tề.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không còn lòng dạ vẽ mày tô son phấn, chỉ nhỏ giọng bảo Đào Hoa cầm chậu nước súc miệng ra ngoài, sau đó đi tới bên chiếu, quỳ chân trên đó tự mình múc cháo gắp thức ăn cho Thái tử.
Nàng không biết mới sáng sớm ai đã chọc giận Thái tử mà khiến Phượng Ly Ngô tức giận không nguôi, chưa ăn mấy miếng đã ném chén cháo xuống đất, lạnh giọng quát: "Cô cũng không phải lão già không có răng, nấu cháo mềm dinh dính như vậy, nuốt xuống thế nào!"
Nhất thời thị vệ bên ngoài lều trại chạy đi, trói đầu bếp nấu cháo sáng lại chờ điện hạ ra lệnh.
Đầu bếp kia bị dọa tới nỗi quỳ bịch xuống đất, toát mồ hôi lạnh, bị trói chặt lại chờ điện hạ trách phạt.
Mà Khương Tú Nhuận ở bên cạnh cũng vội để bát đũa xuống, ngoan ngoãn ngồi quỳ gối ở một bên cúi đầu xuống.
Thật ra Phượng Ly Ngô cũng là nổi giận vô lý.
Hôm nay nhận được mật tín xác nhận suy đoán mẫu hậu thất đức. Chuyện này giống như một buổi sáng sớm bị cái bô chụp lên đầu khiến người ta buồn nôn không thể thở được.
Nhưng hắn vẫn cứ phải thay mẫu hậu dùng hai tay ôm lấy đống phân nóng hổi này.
Giống như những gì mẫu hậu luôn ân cần dạy bảo hắn, hai mẹ con bọn họ là có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục. Nếu có người phát giác Hoàng hậu vụng trộm trong cung, thân phận con trai trưởng như hắn sẽ bị người khắp thiên hạ phỉ nhổ.
Khi đó phụ vương sẽ có lý do đường hoàng phế bỏ hắn...
Từ nhỏ tới lớn, Phượng Ly Ngô luôn suy nghĩ sâu xa hơn người cùng tuổi, bên lợi bên hại nên làm thế nào hắn cũng nghĩ được rõ ràng.
Đúng là nghĩ kỹ rồi, cũng không có nghĩa hắn có thể lập tức chấp nhận được.
Vừa nãy ném cái bát kia, cũng là vì không kiềm chế được nữa, muốn phát tiết một chút.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tú Nhuận hèn mọn cúi đầu, mới phát hiện bản thân thất thố, hù dọa tiểu nữ tử này, bèn tỉnh lại, nói như bình thường: "Cô cũng không phải nổi giận với ngươi, quỳ như vậy làm gì? Đứng lên đi."
Khương Tú Nhuận ngẩng đầu lên, chẳng qua bờ môi khẽ động, bộ dạng dường như muốn nói lại không dám nói.
Phượng Ly Ngô không chịu nổi bộ dạng ấp a ấp úng của nàng, liền nói: "Ngươi muốn nói gì?"
Khương Tú Nhuận cẩn thận từng li từng tí nói: "Ta muốn nói nhưng không biết bây giờ mình