Thiển nhi chỉ chờ công tử nói một câu như vậy, vại nước to như biến thành bình thu phục yêu quái, ào ào giội về phía Phàm Sinh.
Phàm Sinh bị Khương Tú Nhuận chặn họng tới nỗi không nói nên lời, tập trung suy nghĩ tìm tòi từ ngữ đối đáp lại, nhưng không ngờ chất tử nước yếu này lại đối đãi với khách khứa vô lễ như vậy, sai thị nữ xấu xí giội nước lạnh buốt vào người hắn.
Phàm Sinh bị giội nước tới nỗi búi tóc tán loạn, giống như quỷ nước, hắn dậm chân tại chỗ, chỉ vào Khương Tú Nhuận mắng to là nàng sỉ nhục người khác.
Mặt mày Khương Tú Nhuận không thay đổi. Phàm Sinh tuy rằng lúc này có chút danh tiếng nhưng vẫn chưa vang danh như kiếp trước. Chất tử Ba Quốc tuy rằng không bằng vương tử nước mạnh, nhưng cũng là vương tử một nước, sao có thể cho một kẻ ngông cuồng trong Lạc An thành tùy ý nhục mạ?
"Người đâu, tiễn khách!" Nàng cao giọng quát.
Phàm Sinh cũng mất mặt, việc đã tới nước này ở lại cũng vô ích, vì thế hùng hổ phất tay trong bộ dạng ướt đẫm dẫn thư đồng rời đi, bầu không khí trong phòng trở nên khó xử.
Chủ trì cuộc gặp gỡ không ngờ công tử Tiểu Khương vẫn luôn im lặng lại giội nước vào đại nho nổi danh đô thành. Mà Phàm Sinh lại gây chuyện đúng lúc Hoàng Thái tử Phượng Ly Ngô làm khách ở đây, hắn đành im lặng, chỉ có thể chờ Hoàng Thái tử lên tiếng.
Bởi vì lần này là cuộc gặp gỡ riêng tư, Phượng Ly Ngô cũng ngồi chung bàn giống như mọi người. Ngón tay dài của hắn gõ nhẹ trên mặt bàn từ đầu tới cuối, chờ Phàm Sinh đi rồi, mọi người đều nhìn về phía hắn, ngón tay dài kia vẫn không nhanh không chậm khẽ gõ lên mặt bàn.
Lúc này Khương Tú Nhuận đã hả giận, đối mặt với căn phòng yên tĩnh, trong lòng cũng có chút hối hận, vừa rồi nàng không nên làm việc không nể mặt như vậy, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ đúng không?
Có thể thấy sống lại một đời, ở phương diện tu tâm dưỡng tính, nàng còn phải cố gắng hơn. Chỉ là Hoàng Thái tử luôn quái gở kia sẽ làm khó nàng như thế nào, nàng thật sự không đoán được.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không nhìn Phượng Ly Ngô nữa, nàng không muốn đánh mất nhuệ khí và làm vò đã mẻ lại còn sứt, chỉ cầm lấy chén rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch.
"Đạo đãi khách của Ba Quốc là chủ nhân thoải mái uống, không để ý trước mặt khách khứa không có thức ăn sao?"
Tiếng nói lạnh lùng bỗng nhiên truyền tới, người nói là Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận buông chén rượu, đứng dậy thi lễ với Phượng Ly Ngô: "Là ta đãi khách không chu đáo, thức ăn sẽ được mang lên ngay đây."
Nói xong, nàng bảo mọi người sang phòng bên cạnh, bày món ăn nóng lên, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống rượu thưởng thức.
Bởi vì Hoàng Thái tử không so đo sóng gió vừa rồi, mọi người cũng làm như không có chuyện gì, đợi tới lúc ăn uống, Lưu Bội gợi chủ đề, mọi người thân thiện nói chuyện với nhau, giữa lúc ăn uống linh đình mọi người cũng tận hứng.
Chỉ là lúc chuyển chỗ ngồi, không biết thế nào, Hoàng Thái tử lại ngồi xuống bên cạnh Khương Tú Nhuận.
Phòng hơi nhỏ, hai người ngồi sát nhau, thậm chí Khương Tú Nhuận có thể ngửi thấy mùi bạc hà mát lạnh trên người Phượng Ly Ngô.
Hai người ngồi xếp bằng, đầu gối thỉnh thoảng đụng vào nhau.
Khương Tú Nhuận không ngừng nhắc nhở bản thân bây giờ là nam tử, không cần chú ý chút động chạm chân tay này.
Có điều lúc nàng bình tĩnh lại, bỗng nhiên hiểu rõ vì sao Thái tử không làm khó dễ… Những lời nàng nói vừa rồi đã chạm tới đáy lòng Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô tuy là trưởng tử Đại Tề, thế nhưng con đường trở thành Thái tử không phải con đường bằng phẳng. Mẫu thân của hắn tuy rằng là Vương hậu, nhưng lại thất sủng quanh năm, Phượng Ly Ngô khi còn nhỏ cũng không có được tình thương của cha.
Phượng Ly Ngô, nghe nói tên này là sau khi Vương hậu sinh con, khổ sở chờ đợi mười ngày mới chờ được phu quân tới ban tên.
Phượng hoàng đã rời khỏi cây ngô đồng cao lớn cũng chỉ có thể nằm rạp xuống núi non, làm một con chim trĩ bình thường.
Một sủng phi khác của Đoan Khánh Đế cũng sinh con, lại được hưởng tôn vinh vô cùng, Đoan Khánh đế ban tên "Phượng Vũ", thứ tử chỉ kém trưởng tử ba tháng, tên họ cũng ẩn chứa huyền cơ.
Đó là ám chỉ Vương hậu nếu là nữ nhân hiền đức thì nên mang theo nhi tử tới lãnh cung, nhường chỗ đi mới tốt.
Nếu Vương hậu thật sự sinh ra gà rừng, có lẽ Thái tử Đại Tề sẽ là Hoàng Thái tử Phượng Vũ.
Đáng tiếc, Vương hậu mặc dù trời sinh ương ngạnh, tính tình không đủ dịu dàng lương thiện, khó được Hoàng Đế sủng ái, nhưng nàng sinh ra Phượng Ly Ngô, cho hắn trốn vào rừng lột xác thành rồng, sớm muộn có một ngày, khi hắn có đủ sức mạnh, có thể một bước lên trời.
Một nam nhân từ nhỏ không được cha yêu thương, làm thế nào từng bước một rời khỏi lãnh cung, có được sức mạnh, đó là một truyền kỳ.
Hắn rất biết nắm chắc thời cơ, thừa dịp Đoan Khánh đế thích làm công to việc lớn, thân chinh tới biên giới nước láng giềng, Phương Ly Ngô dựa vào sự ủng hộ của lão thần, lấy danh nghĩa thanh trừng kẻ xấu bên cạnh phụ vương, vào cung giết sủng cơ mê hoặc phụ vương, thậm chí còn nhốt đệ đệ Phượng Vũ lại.
Đoan Khánh Đế thua trận, cần Đại Tề phái viện binh cứu viện, Phượng Ly Ngô nhân cơ hội "xin" phụ vương thu hồi mệnh lệnh đã ban, đưa mẫu thân hắn ra khỏi lãnh cung, không làm ra hành động bất nghĩa phế trưởng lập thứ.
Bị kẻ địch vây quanh, suýt chút nữa chết đói trong thành, Đoan Khánh đế còn có thể nói gì? Đương nhiên là đồng ý.
Đến nỗi sau này Phượng Vũ bị bệnh chết đi, trên dưới Đại Tề kiêng kỵ không ai dám tìm hiểu ẩn tình.
Tóm lại, cuối cùng Phượng Ly Ngô vẫn chưa làm ra hành vi giết cha đoạt vị, đã là vô cùng hiếu thuận rồi.
Không ai dám nói Phượng Ly Ngô làm sai, mặc dù hắn làm chuyện xấu nhưng tương lai cũng sẽ được xếp vào cuốn sách về hai mươi lăm lòng hiếu thảo truyền lại đời sau.
Hiện giờ tuy rằng Tề đế tại vị, nhưng bệnh tật triền miên, tinh thần suy sụp, là kẻ đáng thương bị con trai khống chế, không có chút hoàng quyền nào trong tay, nghe nói ngọc tỷ cũng nằm trong tay Hoàng Thái tử.
Kiếp trước, Khương Tú Nhuận từng tò mò hỏi Tần Chiếu, vì sao Phượng Ly Ngô mãi không kế thừa vương vị? Tần Chiếu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Hoàng Thái tử là người hiếu thảo... Ngoài ra... Rõ ràng nhìn được, lại ăn không được mới là chuyện làm cho người ta thống khổ nhất."
Khương Tú Nhuận suy nghĩ rất lâu mới hiểu rõ: Mấy năm nay Tề Đế không sinh con được nữa, cơ thiếp trong hậu cung ai cũng già yếu rồi, những người trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp không bị Hoàng Thái tử cho là yêu nghiệt thì cũng bị tổng quản hậu cung cho là không có đức hạnh, không thể vào cung...
Thử nghĩ, một người háo sắc, ngồi trên vị