Trong lúc nhất thời, Thái tử điện hạ đứng bất động, chờ nàng tới tìm mình.
Khóe mắt Khương Tú Nhuận liếc thấy Thái tử đi ra, trong lòng khổ sở. Bình thường ngồi xe ngựa nhiều, không biết đường đi đã đành, vậy mà lại đi đến đây có chết hay không.
Nhưng nếu bây giờ nàng làm như không thấy xoay người rời đi, chẳng phải bị điện hạ nắm thóp hay sao? Thế là, nàng nở nụ cười, đi tới hành lễ thỉnh an điện hạ: "Điện hạ, mấy ngày chưa về phủ, ngài ăn ngủ có tốt không?"
Phượng Ly Ngô "Ừ" một tiếng, nhìn thị vệ dùng bao vải xách bình nhỏ phía sau lưng nàng, nói: "Ngươi mang theo cái gì?"
Thứ thị vệ cầm, tất nhiên là tương gan heo mà tẩu tẩu Khương Tú Nhuận làm.
Khương Tú Nhuận sợ trên xe không có người trông nom, bình đổ mất mà không biết nên bảo thị vệ xách đi theo.
Hiện tại thái tử hỏi, Khương Tú Nhuận nịnh nọt nói láo quen rồi, mắt cũng không chớp, ung dung đáp: "Đây là tương gan heo, tại hạ cố ý bảo tẩu tẩu làm cho Thái tử điện hạ. Mấy ngày nay Thái tử quá vất vả, cũng gầy đi rất nhiều rồi, mọi người trong phủ đều lo cho điện hạ, lo ngài ăn không ngon, nghỉ ngơi không tốt!"
Lời này làm lòng Phượng Ly Ngô cực kỳ thoải mái, cảm thấy mặc dù so sánh với các Trắc phi trong phủ, nàng tới chậm hơn một chút nhưng cũng xem như hết lòng.
Đúng lúc hắn cũng muốn về phủ Thái tử nghỉ ngơi, bèn dẫn theo Khương Tú Nhuận cùng nhau trở về.
Chờ vào xe ngựa, Phượng Ly Ngô chợt phát hiện cái mũi của mình thính hơn ngày rất nhiều, buồng xe vẫn tính là rộng rãi vậy mà lại tràn ngập mùi hương nhàn nhạt chỉ có trên người Khương Tú Nhuận.
Nếu thân thể phủ một tầng mồ hôi mỏng, mùi thơm này càng thêm mê người, vương vấn bên trên làn da như ngọc như tuyết, càng thêm say lòng người... Phượng Ly Ngô nhất thời nghĩ sâu xa, hỏa khí ngủ đông ba ngày nhất thời làm hắn bị bỏng.
Hắn khẽ nhíu mày, cảm thấy định lực của mình vẫn còn chưa đủ, vậy mà dễ dàng bị nàng trêu chọc tâm trí.
Chờ tới khi về phủ, cũng là lúc dùng cơm tối rồi, tiếc là buổi trưa Khương Tú Nhuận ăn quá no, giờ vẫn không đói lắm nên ân cần hầu hạ Thái tử dùng cơm.
Phủ lên cơm nóng là lớp tương gan heo thật dày, hơi nóng bốc lên, thơm ngon vô cùng.
Mấy ngày nay Thái tử ở phủ nha luôn ăn đơn giản, sau khi về phủ, ăn một bát cơm thơm, uống canh vỏ cua, lại nhìn "tiểu công tử" như ngọc ở bên cạnh gặp thức ăn cho mình, giơ tay nhấc chân cũng đẹp tới nỗi khiến người ta ngắm không biết chán.
Chỉ là một bữa cơm như thế, lại khiến cho Phượng Ly Ngô có loại cảm giác ba ngày qua thật hoang đường. Mấy ngày không biết ngày đêm ở phủ nha, chỗ nào có mỹ nhân mỹ thực dưới đèn ấm áp như hiện tại.
Về sau hắn không nên cố gắng không về phủ, tránh khiến mỹ nhân tương tư khổ sở.
Chỉ là sau khi Thái tử về phủ, khuấy động không khí tĩnh mịch trong phủ ba ngày qua, ốc trạch nào cũng trông mong Thái tử tới sủng hạnh.
Lại còn Bát Tiên quá hải các hiển thần thông [*], thám thính ý tứ của Thái tử.
[*] Bát tiên trong truyện Đông Du Ký, hồi 48 có đoạn: "Tám vị tiên đến biển Đông, Lã Động Tân nói: Mỗi người tự trổ phép thần thông mà qua biển được không?". Ý nói mỗi người có cách riêng của mình, hoặc mỗi người dùng bản lĩnh của mình để cùng nhau đua tài.
Cho nên sau bữa cơm tối, một mình Thái tử đọc sách ở thư phòng, quản sự mang một phong thư tới.
Phượng Ly Ngô mở giấy viết thư ra xem, hóa ra là tộc trưởng Úy gia, ông ngoại của hắn trình thư lên, lời nói hàm súc nhắc nhở hắn, Yến Quốc có địa thế hiểm trở, thông tới vùng đất hiểm yếu của Đại Tề, có Yến Quốc che chở, Đại Tề mới có thể được bảo vệ ngàn thu.
Lời cuối cùng là kín đáo nhắc hắn không được hành động theo cảm tính, lạnh nhạt Tào Cơ.
Phượng Ly Ngô nhìn dòng cuối cùng, đuôi lông mày hoàn toàn lộ ra băng giá.
Ông ngoại có tái cán vươn tay quản trạch viện của hắn, việc này không giống phong cách của hắn ta, ngược lại giống như mẫu hậu hắn chỉ thị ông ngoại làm như vậy mới đúng.
Từ nhỏ mẫu hậu được ông bà ngoại nuông chiều, bà nói sao họ làm vậy.
Tới mức sau khi vào cung, chưa qua tân hôn, bên ngoài đã truyền tin đồn Đế Hậu bất hòa.
Bây giờ ông ngoại cũng quên vết sẹo đau đó rồi, luôn cảm thấy hắn ở vị trí Thái tử này là dựa vào quan hệ với Úy gia và các lão thần, cho nên nghiễm nhiên dùng ngữ khí trưởng giả quản chuyện riêng của hắn.
Hắn có thể chèn ép mẫu hậu nhưng luôn phải cho ông ngoại mặt mũi.
Trầm ngâm một lúc, Phượng Ly Ngô đứng dậy tới viện Tào Khê.
Tào Khê không ngờ sau khi Thái tử ăn cơm tối xong sẽ tới viện của nàng, vui mừng khôn xiết, vội vã bảo thị nữ mang váy áo có màu sắc mỹ lệ ra cho nàng thay, sau đó đón Thái tử vào trong phòng.
Tào Khê vẫn luôn ngưỡng mộ biểu ca tuấn mỹ, chỉ là Phượng Ly Ngô luôn lạnh lùng như băng, khiến người ta không biết làm thế nào.
Trước đó nàng nghĩ tới biểu ca sủng hạnh Điền Cơ và Dao Cơ trước, trong lòng như có dao cắt, bây giờ rốt cuộc cũng mong chờ được hắn vào viện mình nhưng lại thấp thỏm không biết làm sao.
Sau khi dâng trà lên cho Phượng Ly Ngô xong, trong phòng trở lại yên lặng. Phượng Ly Ngô không mở miệng, Tào Khê cũng không biết nói gì xoa dịu không khí.
Nàng tự nhận không bằng Dao Cơ yêu dã và Điền Cơ ngọt ngào nên quyết ý làm hiền thê nên học tập việc quản lý kênh đào của Thái tử.
Bây giờ chính là thời cơ nàng biểu diễn vẻ hiền lành, thế là sau một lúc yên lặng, uống trà xong, nàng mở miệng nói: "Mấy ngày nay điện hạ vẫn luôn vất vả vì chuyện kênh đào, nghe tin quốc khố eo hiệp, thiếp có lòng san sẻ cho phu quân nên nhờ Hoàng hậu giúp đỡ viết thư cho phụ vương, phụ vương hứa hẹn, nếu công trình này của Thái tử không quay vòng vốn được, hắn bằng lòng cho mượn, giải nguy cho Thái tử."
Phượng Ly Ngô hiểu rõ rồi, khó trách mấy ngày nay ông ngoại sốt ruột muốn nhét người vào Thủy Vận ty, cho dù hắn không nói gì, cũng không có ý từ bỏ.
Đây là thái độ chắn chắn thắng lợi, cuối cùng hắn cũng phải đồng ý.
Công sức lúc này của hắn, hóa ra tất cả không bằng Tào Khê có vẻ ngoài bình thường này.
Mấy ngày nay, Yến vương quả thật phái sứ giả tới đồng ý cho mượn vàng, thế nhưng có điều kiện, yêu cầu Đại Tề xuất binh cùng với Yến Quốc của hắn tấn công Vệ Quốc.
Đến lúc đó, Đại Tề bỏ người ra, hắn chiếm mảng lớn lãnh thổ. Đại Tề và Vệ Quốc không tiếp giáp, cho dù là thịt mỡ ngậm trong miệng cũng phải ngoan ngoãn phun ra.
Mà hắn nhận ân tình Yến Quốc, còn phải nhận người ông ngoại và mẫu hậu hắn nâng đỡ, chẳng những phải thu nhận một đám người vô tích sự vào Thủy Vận ty, về sau còn phải chịu hạn chế của Úy gia ở khắp nơi.
Mà bây giờ, hắn ở quý phủ của mình mới biết còn có một phần ân tình khác, muốn hắn cởi áo nới dây lưng, cùng nhau trải qua một đêm xuân mới có thể đền bù...
Nộ khí của Phượng Ly Ngô vọt thẳng lên đỉnh đầu.
Tào Khê cũng không biết lời nói của mình giẫm phải đuôi Thái tử, vẫn lải nhải như cũ: "Nếu điện hạ cảm thấy chưa đủ, cứ nói với thần thiếp, thần thiếp sẽ tìm cách đồng sức đồng lòng với điện