Tào Khê nghe cũng cảm thấy đúng ý.
Không phải các nàng được Thái tử ân sủng trước sao? Ta nhìn xem các nàng cắn nhau thế nào!
Đáng tiếc Tào Khê an bài khéo léo, chờ lời này tới chỗ Điền Oánh, lại chỉ đổi lấy một nụ cười khinh bỉ của nàng ta.
Lại xem nàng là kẻ ngu si sao? Công tử Tiểu Khương kia thông đồng với Tĩnh Cơ?
Cho dù chuyện này có thật thì sao? Đừng nói là dắng thiếp, lúc nàng còn là ứng cử viên đầu tiên cho Thái tử phi cũng có chuyện này! Bị công tử Tiểu Khương kia hôn môi và lột quần áo, cuối cùng không phải cũng chẳng giải quyết được gì sao?
Bây giờ suy nghĩ lại nàng vẫn cảm thấy Thái tử cực kỳ thiên vị, đối xử với nam sủng còn tốt hơn với Trắc phi!
Mặc dù nàng cực kỳ oán hận trong lòng nhưng cũng có bài học rồi. Nếu như lại có một màn bắt gian như thế, có lẽ cũng là Tĩnh Cơ bị xử lý, tránh cho có miếng thịt nhú ra ở đầu quả tim của Thái tử thôi!
Loại chuyện xông trận trước này, người nào thích thì làm, từ sau lần thị nữ của nàng bị đạp xuống hồ, nàng trông thấy công tử Tiểu Khương đều đi vòng qua!
Tào Khê muốn nàng xung phong ư, không có cửa đâu!
Mà bên Tào Khê chờ lâu không thấy Điền Cơ có động tĩnh gì, càng thêm chú ý động tĩnh của công tử Tiểu Khương và Tĩnh Cơ.
Công tử Tiểu Khương không biết bây giờ mình bị người ta theo dõi.
Học tập và rèn luyện ở thư viện xong thì cũng rất nhanh tới kỳ thi mùa thu. Mặc dù căn bản của Khương Tú Nhuận nông cạn, không sánh được với những bạn học bái danh sư từ nhỏ.
Nhưng cũng may Mộc Phong tiên sinh không phải người thầy chú trọng học vẹt, hắn chú trọng tới kế sách vận dụng trị quốc dân sinh hơn.
Ở kiếp trước Khương Tú Nhuận qua tình lại nghĩa trong giới quyền quý, tích lũy nhiều kinh nghiệm, nhất là về thời kỳ sau của Đại Tề và phán đoán xu thế quan hệ phức tạp của các nước với Đại Tề, có ưu thế mà các học sinh khác không sánh được.
Kể từ khi nàng leo cao vào lớp Thiên Cán, mặc dù có hơi vất vả nhưng bình thường cũng có thể thể hiện ra một chút thông minh trước mặt ân sư.
Người Mộc Phong tiên sinh bồi dưỡng không phải hạng người lý luận suông. Cho dù học giỏi nhưng không thể vận dụng vào thực tế cũng uổng công.
Kỳ thi Mặc Trì thư hội vào mùa thu là cơ hội tốt cho nhóm học trò luyện tập.
Tất cả các thư viện ở các nơi trên khắp Đại Tề và thư viện các nước khác cách mấy năm sẽ tổ chức thi đấu lục nghệ.
Cái gọi là lục nghệ. Đó là Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số [*].
[*] Lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, biết chữ, tính toán.
Mộc Phong tiên sinh tuân theo đạo trồng người là "Đạo nuôi con cháu của quốc gia chính là dạy lục nghệ".
Lúc Mộc Phong tiên sinh còn trẻ, hắn cùng mấy vị đại nho đề nghị với nhau, cử hành Mặc Trì thư hội, để học sinh các quốc gia khác có thể mài giũa với nhau thấy rõ thời thế, nhìn trời đất rộng lớn hơn.
Dự tính ban đầu là tốt, tiếc rằng các học sinh ngày nay say mê với con đường công danh, chỉ bỏ công sức nhiều nhất vào lễ nghĩa, sách vở. Còn về các phương diện khác thì hời hợt.
Cho nên học sinh xuất chúng một mặt không tính hiếm lạ, người lục nghệ đồng đều mới là khó tìm.
Ví dụ như những năm qua rất nhiều nhân tài tàn lụi trong hạng mục cưỡi ngựa bắn cung ở thư viện, có đôi khi còn thậm chí không thể không bỏ vàng ra thuê vũ phu cho năm sau đủ số.
Năm nay lại tới lúc thư viện thi đấu tạo dựng danh tiếng. Số người của thư viện Mộc Phong xuất chiến cũng rất ít ỏi.
Tuổi thiếu niên hăng hái, ai chẳng muốn tạo dựng danh tiếng với các nước!
Có điều Khương Tú Nhuận lại chẳng quan tâm cái danh lợi này lắm. Ngẫm lại học sinh các nước tụ tập, cũng không biết tiểu quốc hẻo lánh như Ba Quốc có thể góp náo nhiệt hay không?
Chỉ là dựa vào kẻ mua danh chuộc tiếng như phụ vương, tự xưng là tài tử, hẳn là muốn phái người tham gia, tạo dựng danh tiếng cho Ba Quốc.
Đến lúc đó nàng đứng ở trước mặt người khác, nói là tên họ là Khương thiếu phó Đại Tề, chẳng phải là muốn bị vạch trần sao? Vẫn là nên ở thành Lạc An, mỗi ngày vui chơi giải trí, tiện thể chờ thời cơ rời đi.
Cho nên khi Mộc Phong tiên sinh công bố trong danh sách có tên họ Khương Hòa Nhuận, thật sự dọa nàng tới nỗi giật mình chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
Cũng không chờ nàng mở miệng từ chối, Mộc Phong tiên sinh có vẻ mặt ôn hòa nói: "Vốn cho là năm nay còn phải biếu quà cáp, dùng vàng mướn người nhét vào thư viện, không ngờ có nhân tài như ngươi và Tư Võ. Đặc biệt là ngươi, nhạc, ngự, số đều tinh thông, thật sự hiếm thấy, không nên phụ lòng mong mỏi của vi sư và chúng tử thư viện."
Từ sau khi Đậu Tư Võ vào thư viện, từ trước tới nay chưa từng thấy Mộc Phong tiên sinh dùng lời nói nể trọng như vậy nhắc nhở mình. Lập tức cảm thấy mình là kình thiên ngọc trụ [*], pháp bảo cứu mạng tiên sinh.
[*] Thành ngữ Trung Quốc, nói tới cột trụ trời. Ẩn dụ người này có trách nhiệm nặng nề.
Cả người kích động tới nỗi kéo căng ra, cơ bắp dày đặc hiện ra qua lớp quần áo mỏng, ôm nắm đấm nói: "Lần này đại diện ra trận cho thư viện, tuyệt đối không phụ lòng phó thác của tiên sinh."
Khương Tú Nhuận nhìn thấy Mộc Phong tiên sinh giấu con mắt tỏa sáng trong những nếp nhăn nheo, thật sự không thể ở trước mặt hắn nói: Ta không tham gia được, tiên sinh vẫn nên gửi quà cho người kiểm kê và lấy tiền mướn người nhét vào cho đủ đi.
Thế là nàng im lặng, suy nghĩ việc này vẫn nên cần Thái tử bỏ chút thời gian tới hát vài lời mới thỏa đáng.
Đến lúc đó, điện hạ lấy công việc bận rộn, không thể rời thiếu phó từ chối, nàng lưu luyến không rời tiễn ân sư và các bạn học lên đường thì vẻ vang hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như vậy, nàng đi từ trong viện ra, lại phát hiện có một vị người quen đứng trên phố, chính là âm hồn bất tán Cơ Vô Cương.
Công tử như ngọc ở Ba Quốc ngày xưa, cho dù đứng ở đầu đường phồn hoa của thành Lạc An thì phong độ cũng không giảm, một thân áo lụa màu xám tro có ống tay rộng khoác bên ngoài tấm áo trong màu xanh, thân hình cao gầy, cộng thêm với mặt mũi có nét riêng của người nước ngoài không che lấp được, hấp dẫn cái nhìn của mọi người trên phố.
Khương Tú Nhuận không ngờ một chén nước nóng như vậy mà không hắt tan lòng của người này, thế mà lại đuổi theo tới nơi này!
Nàng nghi ngờ hắn tới tìm ca ca, bèn đứng thẳng bình tĩnh nhìn Cơ Vô Cương, trong mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng hung ác.
Nhưng Cơ Vô Cương lại cung kính hành lễ với nàng, sau đó móc từ trong ngực ra