Đối với phản ứng của Phượng Ly Ngô, Khương Tú Nhuận cũng sớm đoán trước được.
Nếu là trước kia, Phượng Ly Ngô dựng mày kiếm lên, nàng chắc chắn không còn dám ho he.
Nhưng bây giờ Khương Tú Nhuận cũng dần có biện pháp, biết Phượng Ly Ngô cũng không phải người ngang ngược với những chuyện nhỏ nhặt này nên cẩn thận dựa vào người hắn. Vuốt nút cổ áo hắn nói: "Điện hạ biết hơn tháng nữa ngài ở trong phủ mấy ngày không? Ta không được tới thư viện, tiên sinh và các bạn học trong thư viện đều đi tham gia Mặc Trì thư hội, đóng cửa hơn một tháng. Vậy ta cũng chỉ có thể ở trong phủ mà thôi..."
Phượng Ly Ngô bị ngón tay dài của nàng xoa nhẹ cũng có chút mất tập trung nói: "Sao? Ngoan ngoãn ở trong phủ Thái tử không tốt sao?"
Khương Tú Nhuận phà hơi vào cằm hắn: "Tháng sau Thái tử muốn tuần tra canh phòng dọc theo dòng sông, muốn kiểm tra đánh giá công trình trước mùa đóng băng, có tầm một tháng không ở trong phủ. Thật ra tuy rằng Ngụy Quốc hơi xa nhưng cách nơi canh phòng của Thái tử không xa lắm đâu. Nếu như thư hội kết thúc sớm, còn có thể cùng tụ hợp với Thái tử, chẳng phải rất tốt sao?"
Phượng Ly Ngô không nghĩ tới, Khương Tú Nhuận tính toán hành trình của mình chuẩn như vậy. Chỉ cần nghĩ tới nàng tính toán kế hoạch mình ra phủ bao lâu, bộ dạng lưu luyến không rời, lập tức cảm thấy có một sức mạnh yêu thương động lòng người.
Hắn lập tức hòa hoãn nói: "Cô đi tuần sông, nhân tiện nhìn canh phòng dọc đường, cũng không đi lâu, nếu ngươi không xa cô được... Theo cô đi cũng tốt."
Khương Tú Nhuận đầu lắc như trống lúc lắc: "Đi cùng điện hạ, chẳng phải phải giả trang nam tử sao, tới lúc đó nếu bi điện hạ kéo vào lều, bị người ta nhìn thấy, điện hạ có còn cần danh dự không?"
Lúc này mười phần kiên định của Phượng Ly Ngô đã thành năm phần mềm mại. Thật ra hắn cũng biết nguyên nhân Khương Tú Nhuận không chịu ở trong phủ.
Mấy ngày nay gã sai vặt tới bào, hình như Tào Khê phái người nhìn chằm chằm công tử Tiểu Khương, hình như là muốn bắt nhược điểm gì đó của công tử Tiểu Khương và Tĩnh Cơ, còn phái người theo dõi hai viện.
Cũng bởi vì Tào Khê nhìn chằm chằm mà nhiều ngày rồi Khương Tú Nhuận không có trở lại viện Dao Cơ mặc nữ trang.
Nếu nàng không thích ở trong hậu trạch chướng khí mù mịt cũng tốt, cho nàng ra ngoài tĩnh tâm, chờ qua chuyện này, trở về cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, hắn cũng rộng rãi với nàng, chuẩn cho thỉnh cầu tham gia thư hội của Khương Tú Nhuận.
Nhìn thấy hai mắt Khương Tú Nhuận mang theo ánh sáng ngạc nhiên nhìn hắn, Phượng Ly Ngô chỉ mỉm cười véo má nàng.
Rốt cuộc vẫn có tính trẻ con, thừa dịp nàng chưa sinh hạ con nối dõi cho mình, nuông chiều tính tình ham chơi của nàng, chơi chán rồi cũng có thể kiềm chế bản thân.
Có ý nghĩ như vậy, Phượng Ly Ngô quyết định để cho nàng đi chơi.
Trước kia hắn ở thư viện nhìn thấy nàng tranh luận cùng bầy nho trên đài cao, mặt mày phấn chấn, nếu nàng thích vinh hiển thì đi chơi cũng tốt.
Có sự cho phép của Phượng Ly Ngô, hành trình tiếp theo cũng tiện lo liệu.
Bởi vì sợ nàng đi đường sóc nảy, Phượng Ly Ngô sai người sửa lại cỗ xe ngựa của mình cho nàng dùng.
Xe ngựa này vốn là xe chuyên dụng của Thái tử, mặt trước mặt sau khắc biểu tượng sừng thú của vương tử, trên mui xe thì khắc một con bạch hổ mắt xanh nằm phục xuống, nhìn qua là thấy uy vũ bất phàm. Có điều chỗ đặc biệt của xe ngựa này là thùng xe không cố định trên bánh xe, mà là dùng lò xo mềm chuyển động liên tục để thùng xe treo trên bánh xe. Cho dù xe ngựa chạy nhanh, trong buồng xe cũng vững chắc không xóc nảy.
Sau khi gỡ biểu tượng sừng thú của vương tử và rào chắn xe ngựa xuống, vẫn dùng bộ gọng lò xo mềm như cũ, trong xe ngựa ngoại trừ thêm bàn nhỏ ra, còn đặc biệt làm rương nhỏ cho thiếu phó đại nhân thích ăn vặt, thậm chí còn có bô đứng yên, dùng nắp mạ vàng bịt kín, dùng xong trên xe ngựa thì lệnh cho thị nữ bưng xuống rửa sạch, bớt đi bất tiện trên đường đi.
Lúc trước mời thợ danh sư tới đóng xe ngựa, bởi vì làm ra không dễ nên trong phủ chỉ có hai chiếc cho Thái tử luân phiên sử dụng.
Nhưng hôm nay lại hao tổn tâm sức sửa sang để thưởng cho công tử Tiểu Khương một cỗ.
Nhớ tới chiếc xe ngựa kia làm Tào Khê tức giận tới nỗi nhịn không được phàn nàn với Điền Cơ.
Công tử Tiểu Khương này rốt cuộc có cái gì ngoài bản lĩnh nịnh hót? Hẳn là Dao Cơ kia dụ dỗ bên gối kiếm chác phúc lợi cho huynh trưởng mình.
Điền Cơ yên lặng cắn bánh xốp trong mâm, cắn từng ngụm nhỏ, giống như sợ cắn rơi mất mảnh vụn.
Còn cần Dao Cơ dỗ dành sao? Tự tiểu tử kia cũng làm được! Cũng chẳng biết cái mông nam nhân này có gì tốt mà Thái tử lại si mê không thấy chán như vậy?
Chờ tới hôm xuất phát, công tử Tiểu Khương ngồi xe ngựa đi vào cửa thành, lúc tụ hợp cùng bọn ân sư, bởi vì còn chưa tới đông đủ nên ở bên sân trống ở cổng thành nhàn rỗi nói chuyện.
Đậu Tư Võ vẫn luôn chờ nàng nhịn không được huýt sáo nói: "Mấy ngày không gặp, Khương huynh lại xa hoa như thế, vậy mà đi cỗ xe ngựa như thế này đi rêu rao."
Trong lòng Khương Tú Nhuận cũng trách Thái tử hại nàng quá huênh hoang, cười nói: "Chẳng qua là xe ngựa mượn trong phủ mà thôi, lương một tháng của ta bao nhiêu, ngươi còn không biết sao, làm sao mua được loại xe này."
Đậu Tư Võ nhịn không được hiếu kì, lập tức vào trong xe, nhìn cái bô tinh xảo có chút ngứa mông, muốn cởi quần ngồi lên thử một lần.
Cách màn xe ngựa, Thiển nhi nhìn thấy, duỗi tay vào giữ lưng quần Đậu Tư Võ, trừng mắt nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Đậu Tư Võ không nghĩ tới ở góc xiên bỗng nhiên duỗi ra một bàn tay to, nếu mình cởi quần nhanh tay một chút, chẳng phải bắt được cái mông tròn của mình rồi sao?
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là thị nữ xấu xí của bạn học, hắn lập tức trừng mắt nói: "Làm gì đấy, chưa thấy người khác đi ị qua sao?"
Hắn là con trai công khanh, mặc dù xưa nay kính trọng công tử Tiểu Khương nhưng không cần phải nói lời nhỏ nhẹ với hạ nhân thị nữ.
Nhưng trong mắt Thiển nhi, ngoại trừ tiểu công tử ra, người khác quan to quan lớn thế nào nàng cũng không biết, huống hồ vị này là người thường ngày so tài với nàng trong võ trường?
Nàng cũng không buông tay, trợn mắt nói: "Xe ngựa của tiểu công tử vừa mới hun xạ hương qua, thơm nức đấy! Ngươi cũng không khách khí, còn muốn đi ị trước, nếu như hôm nay ngươi dám làm dơ bẩn xe ngựa tiểu chủ tử ta,