Sau một hồi nói chuyện phiếm, học sinh suýt chút bị ngã ngựa cũng tới cảm tạ. Tuy rằng bọc chăn bông nhưng bị ngã xuống vẫn khó tránh tổn thương gân cốt, học sinh kia tất nhiên ngàn ân vạn tạ Đậu Tư Võ.
Mặc dù thư viện Lạc An mới thành lập nhưng bởi vì danh tiếng của Mộc Phong tiên sinh nên thư viện vẫn được tất cả chú ý, mà Đậu Tư Võ thắng ngay trong trận đầu cũng khiến cho các bạn học tham gia thư hội chấn động.
Mọi người đều mong chờ khi thi bắn cung, Khương Tú Nhuận và Tứ Ung cũng tạo ra thành tích tốt.
Chờ tới khi một nhóm người Khương Tú Nhuận đi ra, quả nhiên có vài thị nữ đi tới bên cạnh Đậu Tư Võ, cố ý thấp giọng nói cho hắn cái gì đó, còn lặng lẽ dùng ngón tay chỉ chỗ ngồi cho hắn xem.
Bọn họ truyền lời thay nhóm quý nữ, việc mời mọc này, thư từ thì không đứng đắn cho lắm, gặp gỡ ngắn ngủi một lần, dễ khiến người ngoài bịa đặt lung tung.
Chuyển lời nhắn trực tiếp như vậy thuận tiện và thẳng thắn hơn nhiều.
Phong tục xứ Ngụy quả thật phóng khoáng! Mắt thấy thị nữ đi qua tụm năm tụm ba bên cạnh Đậu Tư Võ không ngừng, nhóm thiếu niên lang vây quanh Đậu Tư Võ thật sự cực kỳ hâm mộ.
Lại nghĩ tới tình cảnh lúc hò hẹn, nam nữ hẹn nhau dưới góc đình "Yêu mà không dám thể hiện, gãi đầu do dự", chờ tới lúc xấu hổ gặp mặt, nhân cơ hội bày tỏ yêu thương, không thể thiếu ôm hôn, vui thích một trận, sau đó lưu luyến không rời xa cách, quả thật là kích thích thú vị.
Lúc Thiển nhi theo tiểu chủ tử đi lên phía trước, đi qua bên người Đậu Tư Võ, cố ý dùng bả vai đụng hắn một cái khiến cho hắn lảo đảo, sau đó Thiển nhi dùng khẩu hình không có một tiếng động nào nói: "Nước canh ít thì tiết kiệm mà dùng!"
Đậu Tư Võ tức giận muốn đuổi theo nàng nhưng bị các bạn học khác quấn chân, lôi hắn đi uống rượu.
Bởi vì ngày hôm sau Khương Tú Nhuận phải tham gia thi bắn cung nên cũng không ai kéo nàng đi uống rượu. Chỉ có điều Từ Ứng vẫn yên lặng đi bên cạnh nàng.
Khương Tú Nhuận bảo hắn đi uống rượu cùng bạn học đi. Nhưng Từ Ứng nói tuổi của hắn còn nhỏ, không uống được rượu.
Từ Ứng quả thật nhìn còn nhỏ hơn một chút so với tuổi thật. Nếu không thích uống, Khương Tú Nhuận tất nhiên cũng không tiện nói gì nữa.
Có điều hai người đi vài bước, lại thấy có người đi tới, kính cẩn nói với Khương Tú Nhuận: "Thái tử Lương Quốc có lời mời công tử Khương."
Khương Tú Nhuận tự nhận không có gì để nói với Lưu Bội, đang muốn xoay người đi thì nghe thấy tiếng Lưu Bội truyền tới: "Xin công tử Tiểu Khương dừng bước, lâu lắm không gặp, cô rất nhớ ngươi đấy!"
Khương Tú Nhuận chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Lưu Bội. Mặc dù khỏe lại sau lần bị trúng mũi tên rồi nhưng rốt cuộc vẫn bị tổn thương nguyên khí, công tử vốn tuấn tú lại có sắc mặt tái nhợt bệnh tật, song trên mặt hắn vẫn luôn mang theo nụ cười gần gũi ôn hòa.
Ở đây người qua lại đông đúc, Khương Tú Nhuận cũng chẳng sợ Lưu Bội gây bất lợi cho mình, bèn nhướng mày hỏi: "Không biết Lưu công tử có chuyện gì?"
Lưu Bội chắp tay với nàng: "Trước đây có nhiều chuyện đắc tội, bây giờ cuối cùng cũng có thể tự mình nói một tiếng xin lỗi với ngươi."
Khương Tú Nhuận không muốn hòa nhã với hắn, cười lạnh nói: "Không biết việc ngươi nói xin lỗi việc gì?"
Lưu Bội cười khổ nhìn nàng: "Tóm lại là cô coi thường ngươi, trước kia quả thật không nên đắc tội ngươi, kính xin công tử Tiểu Khương đại nhân rộng lượng!"
Thật ra hắn không nói thẳng ra miệng là lúc trước hắn thật sự đánh giá thấp địa vị của vị vương nữ Ba Quốc này trong lòng Phượng Ly Ngô.
Bởi vì trước đây có quan hệ rất tốt, hắn tự nhận là mình hiểu rõ Phượng Ly Ngô, căn bản không ngờ vị Thái tử cứng nhắc không thú vị kia lại có lòng báo thù sâu nặng như vậy, tự mình an bài tử sĩ, dùng một mũi tên suýt chút nữa lấy đi tính mạng của hắn.
Lúc trước hắn trúng tên, thập tử nhất sinh nhưng lại muốn lấy bí mật Khương Tú Nhuận là nữ giả nam trang uy hiếp nàng, bức nàng mai phục bên cạnh Phượng Ly Ngô, nhân cơ hội làm việc cho mình.
Nhưng vương nữ cả gan làm loạn này, căn bản không hành động theo lẽ thường, không chỉ những mật thám trong thành Lạc An phản bội hắn, nàng còn tự mình chạy tới chỗ Phượng Ly Ngô, thừa nhận thân phận nữ nhi, tính toán gây khó dễ cho nàng của Lưu Bội, tất cả đều uổng công.
Xưa nay Lưu Bội luôn là người chơi cờ có phong độ. Nếu bản thân đánh cờ kém một chiêu, vậy thì có chơi có chịu. Mà vị nữ tử này lừa gạt Phượng Ly Ngô tới mức như vậy, lại có thể khiến cho Phượng Ly Ngô giơ cao đánh khẽ, cũng thật sự có chút chỗ hơn người.
Lưu Bội là hạng người có thể duỗi có thể cúi, nếu muốn nối lại tình xưa cùng với Đại Tề thì không thể không nịnh nọt miếng thịt mềm trong lòng Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận thấy hắn cũng không muốn vạch trần thân phận vương nữ Ba Quốc của mình, cũng thu lại mũi dao hùng hổ hăm dọa. Hiện tại Lương Quốc muốn nghị hòa với Đại Tề vì muốn trị quốc làm đầu.
Hôm qua hai nước còn cấu xe nhau tới nỗi đỏ mắt, trong chớp mắt lại vỗ vai xưng huynh gọi đệ, cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.
Cho nên nàng cũng không muốn chiếm hời trong lời nói của Lưu Bội, chỉ chắp tay, tỏ ý nhận rồi quay người rời đi.
Lưu Bội nhìn theo bóng người Khương Tú Nhuận đi xa, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên ý cười.
Tiểu cô nương hung hăng như thế, rốt cuộc Phượng Ly Ngô ăn thế nào?
Sau đó ánh mắt của hắn lại dời về phía thiếu niên bên cạnh Khương Tú Nhuận, nhìn một lát, cười cười rồi quay người rời đi.
Lúc trước Phượng Ly Ngô cho hắn một mũi tên làm quà lớn, mũi tên kia bây giờ vẫn còn đặt trên bàn đọc sách của hắn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn trả lại phần quà lớn này, chắc chắn sẽ khiến hắn ta thương gân tổn phổi.
Từ sau khi thi võ ở võ trường trở về, Khương Tú Nhuận rốt cuộc không chịu nổi Tứ Ứng cứ quấy rầy lằng nhằng nên ở hậu viện khách sạn chỉ bảo hắn kỹ thuật bắn tên.
Từ Ứng cũng là đứa trẻ có tư chất thông minh, mặc dù không cầm vững cung lớn giống Khương Tú Nhuận nhưng khi sử dụng cung nhỏ của Khương Tú Nhuận thì học rất nhanh.
Sau khi bắn trúng ba mũi tên liên tiếp, Từ Ứng hưng phấn tới nỗi gương mặt ửng đỏ, nhìn chằm chằm Khương Tú Nhuận, giống như đứa trẻ muốn nghe lời khen ngợi.
Khương Tú Nhuận lại nhìn bóng mặt trời một chút rồi nói mình có thói quen ngủ một giấc vào buổi chiều, thế là bảo hắn tự mình luyện tập, mình sẽ không hầu nữa.
Lúc nàng đi qua người thiếu niên kia, hắn cẩn thận vươn cổ theo ngửi ngửi một cái hỏi: "Học huynh, ngươi dùng hương liệu gì vậy, sao dễ ngửi như thế?"
Khương Tú Nhuận muốn nói ta chưa bao giờ dùng huân hương, đây chẳng qua là mùi xà phòng mà thôi. Lúc mở miệng, chợt cảm giác câu nói này có chút quen thuộc, mình và Phượng Ly Ngô cũng từng có đối thoại tương tự.
Nghĩ tới Phượng Ly Ngô, giờ khắc này nàng mới ý thức được vì sau ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Từ Ứng, nàng đã có cảm giác quen mắt khó hiểu. Nếu như không chú ý màu da và thân hình Từ Ứng, trong một lúc nào đó mặt mày lại có chút giống Phượng Ly