Phượng Vũ yên lặng một lúc, rốt cuộc cũng đứng dậy.
Ngay lúc Phượng Vũ đứng lên đi lấy cốc nước, Khương Tú Nhuận thầm thở ra một hơi.
Vị Phượng Vũ này nói rằng sẽ đối xử tử tế với nàng và ca ca, một câu nàng cũng không tin.
Phượng Vũ biết nàng là nữ nhân của Phượng Ly Ngô, dựa vào việc hai huynh đệ tương tàn, sao có thể có lòng thương hại với nữ nhân của đại ca? Rất có thể sẽ không cho nàng còn sống. Nếu như nàng bán đứng Phượng Ly Ngô, Phượng Vũ kia cũng sẽ không buông tha cho nàng và ca ca.
Dù sao cũng chết một lần rồi, nàng còn có gì phải sợ? Không bằng đặt hy vọng trên người Phượng Ly Ngô, liều một phen.
Ngày thường nàng và Phượng Ly Ngô ở chung, nàng nào dám làm càn giống như vừa nãy?
Thái tử điện hạ là ông lớn, lông mày hơi dựng lên là nàng lập tức phủ phục xuống ghế bằng rồi.
Chỉ cần ảnh nữ kia đóng cửa, gào to như thế với Phượng Ly Ngô, dựa vào tính tình của Phượng Ly Ngô sẽ không dung túng nàng như thế.
Về phần có thể nhìn ra sơ hở hay không, phải nghe theo mệnh trời rồi.
Việc nàng có thể làm cũng chỉ có vậy, nếu Phượng Ly Ngô không chết, chỉ cần phát hiện ra ảnh nữ kia là giả mạo, nàng cũng rửa sạch được hiềm nghi, không liên lụy tới ca ca... Nhưng nếu không phát hiện được... Một nữ nhân cũng không đối phó được, nam nhân ngu xuẩn kia đáng bị chọc thủng!
Đúng lúc này, Phượng Vũ cầm chén nước tới. Hắn và huynh trưởng giống nhau, dáng bàn tay rất tốt, ngón tay dài nắm cái chén bằng đất nung, có vẻ thon gọn trắng trẻo vô cùng...
Ngay lúc Khương Tú Nhuận muốn nhận chén nước, Phượng Vũ chợt hắt chén nước trên mặt Khương Tú Nhuận, sau đó bóp cổ nàng, ngữ khí vẫn ôn hòa lễ nghĩa như cũ nói: "Có phải ngươi cố ý gạt ta hay không? Đừng cho là ta sẽ giống như Phượng Ly Ngô bị dung mạo của ngươi mê hoặc, nếu lần này không được, ta nhất định không cho ngươi chết sảng khoái, cảm giác bị dao nhỏ cắt da thịt, ngươi không muốn nếm thử phải không?"
Khương Tú Nhuận bị hắn bóp cổ có chút không thở nổi, trừng mắt lên, vất vả tránh khỏi bàn tay hắn nói: "Tên điên không nói lý lẽ này! Ngươi muốn ta làm, ta làm rồi, ngươi không lý do hắt nước lên mặt ta! Bằng không ngươi tới phủ Thái tử hỏi thị thiếp khác đi! Lão nương không hầu hạ!"
Lúc nói lời này, Khương Tú Nhuận bất thình lình trở tay tách bàn tay Phượng Vũ túm lấy nàng ra, sau đó duỗi chân dài hướng lên trên, kẹp lấy đầu hắn.
Đây cũng là thuật phòng thân Phượng Ly Ngô truyền thụ cho nàng, dựa vào lời nói của Phượng Ly Ngô lúc ném nàng lên trên đệm, vận dụng đúng lúc là có thể vặn đầu nam nhân này.
Lúc trước Phượng Ly Ngô hết lòng dạy, Khương Tú Nhuận cũng học được đúng lúc.
Đáng tiếc người nàng gặp phải không phải người thường. Phượng Vũ luyện súc cốt thuật nhiều năm, cho dù bị chân ngọc khóa lại, cũng có thể khéo léo thoát ra được.
Lúc Khương Tú Nhuận phát hiện chiêu thức của mình bị hóa giải, trong lòng nghĩ thế nào cũng được, hoặc là dứt khoát không làm hoặc đã làm phải làm cho xong, bèn tung người một cái nhảy lên trên người Phượng Vũ, há mồm cắn hắn.
Phượng Vũ đau tới nỗi giật mình, đang muốn giơ tay kéo nàng ra, nàng lại tự nhảy xuống, giơ bình hoa lên cảnh giác nhìn hắn.
Cho tới bây giờ Phượng Vũ chưa bao giờ gặp nữ tử hung hăng như thế, thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, suýt chút nữa hắn bị nàng làm bị thương.
Thật ra suy nghĩ cẩn thận, Khương Tú Nhuận thật sự là người có loại tính tình này, xưa nay chưa thấy nàng chịu thiệt thòi qua, nghĩ tới nàng lén lút ở cùng Phượng Ly Ngô, ỷ vào ân sủng của hắn, chắc chắn sẽ làm càn!
Lúc này cổ Phượng Vũ hơi đau nhức nhưng ngước mắt nhìn về phía nữ tử giơ bình hoa, chỉ thấy mái tóc dài của nàng rối tung, mắt hạnh trợn trừng, môi đỏ rực rỡ, có một vẻ đẹp mắt cuồng dã không nói nên lời...
Đồ tốt trong thế gian vị đại ca kia của hắn đều đoạt trước, năm đó các lão thần rốt cuộc là nhìn thấy Phượng Ly Ngô đáng thương ở chỗ nào?
Nghĩ tới đây, Phượng Vũ cười lạnh trong lòng.
Nam tử ở trước mặt nữ tử đẹp mắt, thái độ bao giờ cũng mềm mỏng. Huống chi Khương Tú Nhuận này không phải đẹp mắt bình thường.
Ở thuở niên thiếu, Phượng Vũ được Đoan Khánh đế sủng ái, nữ tử gặp hắn luôn phải cẩn thận nịnh nọt hắn. Mà sau này lưu lạc trong giang hồ, những nữ nhi giang hồ có khí chất thấp kém tất nhiên không thể lọt vào mắt hoàng tử ngày xưa.
Ẩn núp bên người Khương Tú Nhuận mấy ngày, hắn cũng lĩnh hội được phong thái khi nữ tử này giả bộ nam nhân, quả nhiên là văn võ song toàn, khí chất thoát tục, có ai ngờ được, ở trong phòng ngủ lại đanh đá không có khuôn phép như thế, ngược lại càng khơi dậy dục vọng chinh phục của nam nhân.
Phượng Vũ cảm thấy, mình sẽ khiến nữ tử này rõ ràng, không phải nam nhân nào cũng có thể đánh mông.
Có điều không phải bây giờ, chỉ khi loại bỏ mối họa lớn trong lòng Phượng Ly Ngô rồi hắn mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, muốn gì làm nấy.
Thế là Phượng Vũ khôi phục lại bộ dạng ôn tồn lễ độ, nhẹ nhàng nói với Khương Tú Nhuận thất lễ rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt đi rồi bước ra khỏi phòng.
Bốn phía căn phòng có người canh gác, hắn cũng không lo lắng nàng sẽ chạy trốn.
Sau đó, hắn sẽ đi thẩm vấn thị nữ Thiển nhi kia. Mặc dù người bên ngoài không có cách nào nhìn thấy tình cảnh hai người chung đụng, nhưng Thiển nhi làm tỳ nữ chắc chắn có thể biết một hai.
Mà Thiển nhi bởi vì có sức lực mạnh mẽ vô cùng nên bị rót nhuyễn cân tán vào miệng, không thể động đậy nhưng cái miệng vẫn la lét: Tặc tử, tiểu chủ nhân của ta đâu! Nếu có người dám tổn thương nàng, ta hóa thành quỷ cũng không buông tha cho các ngươi!
Phượng Vũ làm việc đơn giản, lấy an nguy tính mạng của Khương Tú Nhuận ra uy hiếp, chất vấn Thiển nhi, ngày thường Thái tử điện hạ và Dao Cơ ở chung ra sao.
Thiển nhi phun nước bọt thẳng mặt hắn, cất giọng mắng: "Lúc mẹ ngươi vụng trộm với đàn ông, có giấu người dưới giường không? Chuyện phu thê người ta ở chung, nô tỳ như ta làm sao có thể nghe thấy? Chẳng lẽ Thái tử yếu ớt như lão già nhà ngươi ư, phải cần nha hoàn canh giữ trong phòng giúp đỡ nâng eo chùi đít hay sao?"
Bạch Thiển tức giận, há mồm mắng chửi người khác hung ác và mạnh mẽ. Trực tiếp mắng phụ vương và mẫu hậu của Phượng Vũ tới nỗi thương tích đầy mình.
Mặc dù Phượng Vũ phiêu bạt giang hồ đã lâu nhưng cũng chưa từng thấy qua một phụ nhân có thể mắng chửi người khác như thế, lập tức hung hăng tát cho Thiển nhi mấy cái.
Lực tay của hắn hung ác, Thiển nhi không lên tiếng nữa, bọt máu trong miệng chợt phun vào mặt hắn, sau đó hàm răng đỏ thẫm hướng về phía hắn cười quỷ dị.
Cái bớt bởi vì sung huyết mà tím đen lại, có vẻ giống như Mẫu Dạ Xoa dự tợn leo từ trong địa ngục ra.
Phượng Vũ thấy hỏi không được cái gì, cũng chẳng muốn nhiều lời với nha đầu dáng dấp dọa người này nên