Vị Lâm quản sự này cũng là hạng người tài cao gan lớn, năm đó cách bức tường lãnh cung nghe thấy Phượng Ly Ngô tự học trong khổ sở, bèn biết rằng hắn là rồng phượng trong loài người, liều mạng bị người ta sỉ nhục mật báo, dẫu nguy hiểu cũng muốn giúp đỡ Phượng Ly Ngô. Về phần về sau hắn giúp Thái tử cái gì, không ai biết được, nói chung vị này cũng là đi một nước cờ hiểm mới đổi được địa vị tôn quý ở trong phủ Thái tử ngày hôm nay.
Cho nên quản sự nghe xong lời Khương Tú Nhuận, biết đây là cách tốt nhất kéo dài thời gian cho điện hạ, lập tức cắn răng nói: "Tiểu nhân sẽ sai người sắp xếp... Nhưng cho dù có cớ lúc bị lộ ra mang thai, chuyện này... Dù sao cũng không phải sự thật, có thể không lừa gạt được Hoàng thượng đâu!"
Khương Tú Nhuận xoa xoa huyệt thái dương, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng là việc nhà của điện hạ, về sau thế nào còn cần điện hạ làm chủ, việc ngươi và ta có thể làm có hạn, không thể quá mức, chỉ cần giữ gìn được danh dự cho Hoàng hậu thôi!"
Lâm quản sự nghĩ cũng có lý. Lúc trước sau khi Tào Khê nhận được lạp hoàn truyền tin, không có cơ hội nghe ngóng được tin tức của Hoàng hậu, cuối cùng ngay cả cửa cung cũng không được vào, giống như muốn đưa cho Hoàng hậu thuốc phá thai gì đó cũng là chuyện không thể nên trước tiên phải tìm cớ, tránh cho Hoàng hậu mang tiếng xấu vụng trộm lan truyền khắp cả triều đình mới chuyện quan trọng.
Thế là quản sự không kịp chờ Thái tử đã trở về trước. Chỉ là Khương Tú Nhuận cứ như vậy, không về kinh ngay, muốn ở lại chỗ này chờ Phượng Ly Ngô trở về, tự mình báo cáo việc này với hắn. Nếu Phượng Ly Ngô không đồng ý với cách xử trí của nàng cũng dễ xử lý, tới lúc đó hắn tự nhiên sẽ dùng bồ câu đưa tin cho mật thám thân tín trong kinh thành ngăn cản.
Chín ngày sau, cầu sụp đất cuối cùng cũng được tu sửa, Phượng Ly Ngô bị vây trong khe núi đã có thể ra ngoài.
Những tên thổ phỉ kia bị chém chết hơn một nửa, còn lại cũng trốn đi nơi khác, không bao giờ có thể tiếp tục tác oai tác quái.
Phượng Ly Ngô lập tức thẩm vấn tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ mới biết những tên thổ phỉ này thật ra là thổ phỉ ở ba ngọn núi, đều là bị người ta dùng số tiền lớn thuê, nghe theo lời người kia gây chuyện làm ra việc phá đê.
Thật ra bọn họ cái gì cũng không biết, ngay cả nơi phá đê cũng là nhận được mật thư.
Lúc đó Phượng Ly Ngô nghe xong, lòng chìm xuống. Nếu các quận huyện không có việc gì, mấy ngày nay hắn cũng đổi nơi đóng quân nhiều nơi, bố trí lực lượng canh phòng, tránh cho bọn thổ phỉ ngóc đầu trở lại, hiển nhiên có thể yên tâm trở về.
Chỉ là hắn không nghĩ ra người nào cố tình bày binh bố trận, giữ hắn ở chỗ này.
Chờ quay lại trong thành, hắn mới phát hiện Khương Tú Nhuận còn chưa có đi, còn ở cửa thành chờ mình.
Mấy ngày nay thật ra Khương Tú Nhuận vẫn luôn thấp thỏm trong lòng, luôn lo lắng Phượng Ly Ngô ở bên ngoài gặp bất trắc, bây giờ thấy Thái tử trên xe ngựa, mặc dù nhìn qua hơi bẩn một chút, giày và vạt quần áo dính toàn nước bùn nhưng vẫn coi như có tinh thần, cũng không có dấu vết bị thương.
Lòng thấp thỏm nhớ mong của nàng cũng có thể thả lỏng một nửa. Nhưng một nửa thấp thỏm còn lại chính là sau khi Phượng Ly Ngô nghe loại chuyện gièm pha chó má xúi quẩy mẫu hậu hắn làm thì sẽ có phản ứng gì?
Sau khi Phượng Ly Ngô xuống xe ngựa, lập tức đi qua, ngại nàng còn mặc nam trang không thể ôm eo nàng, liền sờ đầu nàng nói: "Không phải vội vã trở về sao? Vì sao nhiều ngày rồi mà chưa có đi?" Nghĩ tới chuyện có thể là nàng không nỡ bỏ mình, lòng Phượng Ly Ngô lại có ý nghĩ ngọt ngào.
Khương Tú Nhuận miễn cưỡng cười một tiếng vời hắn, sau đó thấp giọng nói: "Mời Thái tử theo ta vào trong nói rõ hơn."
Chờ tới khi hai người vào hành quán mà phủ nha tạm thời thu xếp cho, lúc này Khương Tú Nhuận mới báo cho hắn biết chuyện quản sự từng tới tìm, tự mình đưa thư, đồng thời đưa thư của Tào Cơ cho Phượng Ly Ngô xem.
Vì tránh làm cho điện hạ xấu hổ, Khương Tú Nhuận thừa dịp hắn xem thư, cố ý ra phòng ngoài, tìm quần áo trong rương quần áo cho hắn lát nữa tắm rửa xong thay.
Không bao lâu, ở trong phòng trong truyền tới tiếng bàn bị lật tung, cốc chén vỡ vụn.
Thiển nhi ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, trừng mắt thò đầu vào, sợ tiểu chủ tử của mình chịu thiệt thòi, lại trông thấy Khương Tú Nhuận đứng ở phòng ngoài xua tay ra hiệu nàng đừng vào.
Tiếng đập phá đồ vật trong phòng vang lên không ngừng, Khương Tú Nhuận ở phòng ngoài lề mà lề mề tìm quần áo trong rương rồi lại nhỏ một giọt sương hoa hồng vào trong chậu nước.
Mãi tới khi bên trong yên tĩnh lại, Phượng Ly Ngô lạnh giọng hô: "Đi vào!" Nàng mới bưng chậu nước vào trong phòng trong.
Vừa bước vào, khắp mặt đất không có chỗ nào có thể đặt chân xuống, chỉ thấy cảnh tượng giống như gió lớn ùa tới, khắp nơi bừa bộn.
Vẻ mặt của Phượng Ly Ngô cũng không nhìn ra vừa thô bạo đập phá phòng, vẫn là dáng vẻ chất phác trầm tĩnh như thường ngày.
Hắn chỉ bức thư nói: "Ngươi cảm thấy việc này là thật?"
Khương Tú Nhuận đưa khăn ướt cho Phượng Ly Ngô lau mặt, sau đó tìm một cái gối có thể ngồi quỳ xuống, ngồi trên đó nói: "Chuyện của Đế Hậu ta làm sao biết, có phải thật không không quan trọng, quan trọng là... Không thể để cho thánh thượng dùng chuyện này gây khó dễ."
Thế là nàng nói cách xử trí nàng và quản sự bàn bạc cho Phượng Ly Ngô nghe.
Phượng Ly Ngô không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy Khương Tú Nhuận, giống như một đứa trẻ bình thường, tựa đầu trong ngực nàng yên lặng ngây người một lát rồi mới khàn giọng nói: "Có lúc, cô hận mình không thể sinh ra từ khe đá, không cha không mẹ cũng không có ràng buộc..."
Khương Tú Nhuận cảm giác quần áo trên gối có chút ẩm ướt, trong lòng nàng cũng có chút chua xót không nói nên lời.
Cảm giác như vậy, nàng cũng đã từng có.
Ở kiếp trước, lúc nàng và huynh trưởng bị phụ vương đưa tới trong thành Lạc An, không quan tâm tới, lúc ca ca nhảy xuống tường thành, nàng cũng oán hận vì sao trời cao phải cho nàng và huynh trưởng phụ thân như vậy?
Loại bất đắc dĩ này thật sự không thể nói với người ngoài lại tích tụ trong lòng không cách nào giải tỏa.
Cho nên cái gì nàng cũng không an ủi, càng không muốn nói những lời kính hiếu cha mẹ, chỉ vuốt đầu hắn nói: "Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, Đế Hậu bất hòa muốn ở trước mặt quần thần cãi nhau một trận mà thôi, không có gì lớn cả."
Khương Tú Nhuận nói chuyện dịu dàng, tiếng nói trầm thấp không nhanh không chậm, ngược lại khiến cho lòng Phượng Ly Ngô bình tĩnh hơn một chút.
Lúc hắn ở trong ngực nàng đứng dậy, ngoại trừ khóe mắt hơi hồng hồng ra, cũng không nhìn ra bộ dạng thất thố.
Vừa nãy mặc dù hắn mất khống chế đập phá đồ đạc nhưng bây giờ cũng có thể tỉnh táo suy nghĩ làm sao có thể thu dọn tàn cục nhơ nhớp này cho mẫu hậu.
Chuyện tới nước này, nếu phụ vương hắn muốn chờ cái thai của mẫu hậu lộ ra ngoài, như vậy