Lâm Duyệt hôn mê mấy chục ngày, bây giờ tỉnh lại, tuy không còn siêu năng lực nữa, lại được ngủ một giấc thật sâu, nhưng một đêm không thể thay đổi sự thật là cơ thể của hắn vẫn rất yếu.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, hắn vẫn thức giấc rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, ăn qua lo chút gì đó rồi vào cung. Gần đây, Hoàng đế vì chuyện của Tề Nhiễm nên còn màng triều chính, vẫn luôn nghỉ ngơi trong tẩm cung, mọi việc trên triều đình cơ bản đã giao hết cho Tề Nhiễm xử lý. Trước kia, Hoàng đế sẽ cảm thấy nhàn nhã, nhưng hiện giờ tâm trạng lại rất phức tạp. Tất nhiên ngài vẫn rất yêu thương Tề Nhiễm, những gì mà y đã trải qua là điều ngài không dám tưởng tượng, nửa đêm vắng lặng ngài cũng sẽ nghĩ đến việc Tề Anh và Tề Tĩnh thất bại trong kiếp này có bao nhiêu phần là do Tề Nhiễm nhúng tay vào.
Lần này, Hoàng đế cũng đã nghĩ thông suốt hết thảy, nhưng ngài không nổi giận với Tề Nhiễm, cũng không thương tiếc gì Tề Tĩnh và Tề Anh. Bản thân ngài hiểu rõ nếu Tề Tĩnh và Tề Anh không hề có ý tưởng muốn thay thế Tề Nhiễm, thì những việc đó sẽ không thể xảy ra được. Tề Nhiễm là đế vương tương lai, kiếp trước đã bị Tề Tĩnh chèn ép, kiếp này có thể phản kích bí mật như thế cũng là một cách trưởng thành. Hoàng đế chỉ thỉnh thoảng nhàm chán mới nghĩ đến quá khứ mà thôi.
Khi Lâm Duyệt vào cung xin gặp, Hoàng đế đang luyện chữ, luyện chữ có thể giúp người ta yên lòng. Người hầu bẩm báo Lâm Duyệt đến, Hoàng đế còn ngây ra một lát mới nhớ ra hắn là ai. Ban đầu khi Tề Tĩnh nói với ngài, Lâm Duyệt là ma quỷ có thể nhập vào người khác để nghe lén bất cứ ai, ngài vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ. Nếu hôm đó không chính tai nghe thấy những điều Tề Nhiễm nói, thì ngài sẽ lập tức giết Lâm Duyệt ngay trong đêm rồi, sau đó còn phải nghiền xương hắn thành tro.
Kết quả, Lâm Duyệt lại chỉ là tấm bình phong mà Tề Nhiễm dựng lên trước mắt người ngoài, nghĩ đến Tề Nhiễm có thể khiến cho Lâm Duyệt nhảy ra chặn kiếm cho mình, Hoàng đế chỉ có thể thầm than, cảm thấy Lâm Duyệt này thật ra cũng khá là ngốc. Tề Nhiễm đã muốn giữ Lâm Duyệt lại để dùng, thì ngài tất nhiên sẽ không động đến Lâm Duyệt nữa, nhưng thôi thì cũng không nên gặp người ngốc như vậy nữa, để Tề Nhiễm tự giải quyết đi.
Thế nên Hoàng đế lệnh cho nội giám ban thưởng Lâm Duyệt vài món đồ bổ, lại ám chỉ là Tề Nhiễm rất xem trọng hắn. Lâm Duyệt cũng ngầm hiểu, tạ ơn rồi đi thẳng đến Đông cung.
Hoàng đế biết được lại thở dài lắc đầu, cảm thấy Lâm Duyệt quả là một người đơn thuần, giữ hắn lại bên Tề Nhiễm đã chịu quá nhiều tổn thương cũng tốt.
Lâm Duyệt hiển nhiên là không biết Hoàng đế đã ngầm dán nhãn ngốc cho mình, hắn đang rất vui sướng chạy thẳng đến Đông cung. Những ngày nay triều đình đã trải qua biến động lớn, không ai dám gây chuyện gì nữa.
Hoàng đế có cả thảy ba đứa con trai, bây giờ một xuất gia làm hòa thượng, một bị giam lỏng trong kinh thành. Triều đình đã là thiên hạ của Tề Nhiễm, bọn họ không dám tùy tiện làm bậy nữa, hiệu suất làm việc tăng hơn ngày xưa không ít. Tề Nhiễm cực kỳ hài lòng trước tình hình này, y lên triều rất sớm lại trở về cũng sớm, không như ngày trước chỉ toàn phải nghe những việc vặt vãnh.
Vậy nên khi Lâm Duyệt đến, Tề Nhiễm cũng đang ở Đông cung. Cát Tường nhìn thấy Lâm Duyệt thì rất vui mừng, vội vàng đón hắn vào, cung kính nói với Lâm