Khi Tề Nhiễm, Thị lang Hình bộ, Đại Lý Tự Khanh và Phỉ Thanh dẫn người đến phố Nam, cả con phố đang hỗn loạn. Phố Nam ở hoàng thành tiểu thương đông đúc, hàng hóa được bán ở đây khá là hỗn loạn, mà lại còn thường xuyên có kẻ treo đầu dê bán thịt chó. Các vị quý nhân trong kinh thành rất ít khi đến đây mua sắm, người mua bán chủ yếu là dân chúng bình thường, thỉnh thoảng sứ giả các nước không rõ tình hình trong kinh thành Đại Tề cũng đến xem thử phố Nam đông đúc náo nhiệt ra sao, mua sắm một số thứ, đương nhiên các vị sứ giả này thường không thiếu tiền, lại vì không biết nhìn hàng nên bị lừa gạt một phen.
Hiện giờ, đội đưa tang của nhà họ Lục đã bị dân chúng trên đường bao vây. Có bạc giấu trong càng xe và đồ bồi táng quả là chuyện lạ đời, dù ở thời đại nào cũng là hiếm thấy, hơn nữa, luôn luôn có người thích nhặt món hời nhỏ lén lút nhặt vài đĩnh bạc nhét vào trong túi mình. Bọn họ muốn kiếm chác một chút, lại sợ sau đó bị người ta bắt được, cho nên sự việc bị làm lớn lên, thì bọn họ càng an toàn.
Ngoài ra còn có nguyên nhân là đa số dân chúng đều nhận ra ký hiệu của Lục phủ trên xe ngựa, khi bạc vừa rơi xuống đất, bọn họ bị Lâm Duyệt đứng sau dùng lời lẽ kích động một phen, người của nhà họ Lục liền bị bao vây chặt chẽ.
Những người này không sợ nhà họ Lục, nhưng quả thực là sợ quan phủ, thấy Tề Nhiễm dẫn người của Hình bộ và Đại Lý Tự đến, suy nghĩ đầu tiên của bọn họ là bỏ chạy. Đại Lý Tự Khanh là tâm phúc của Hoàng đế, tên Chu Văn, tuổi chưa đến ba mươi nhưng làm việc quyết đoán lão luyện, được Hoàng đế tin tưởng vô cùng, còn Thị lang Hình bộ là một người trung niên, tên Hình Án, ban đầu Hoàng đế nhìn thấy tên của ông ta thú vị liền có ý đề bạt, ban cho chức quan Thị lang Hình bộ.
Nhiều người nói tên của Hình Án đặt rất hay, vận mệnh cũng tốt. Quả thực có những lúc vận may chính là một loại tài năng.
Cũng may dù rằng Hình Án muốn kiến công lập nghiệp, nhưng làm việc vẫn tuân thủ đúng quy tắc, không phải là người đánh mất lương tâm. Nhóm người của Tề Nhiễm xuống ngựa rồi, Hình Án vừa nhìn thấy tình trạng này liền nghiêm khắc nói: “Bắt hết tất cả lại, không cho phép tên nào chạy thoát.” Hôm nay, Thượng thư Hình bộ Ngụy Nhân vào cung gặp Hoàng đế, Phỉ Thanh cầm theo lệnh bài của Thái tử đến thì vưa hay gặp được Hình Án, lúc này có Thái tử ở bên cạnh, ông ta tất nhiên là muốn biểu hiện thật tốt.
Toàn bộ phố Nam đều đã bị nha dịch bao vây, những kẻ muốn bỏ chạy đều không còn đường mà lui, sau cùng đều bị nha dịch của Hình bộ và Đại Lý Tự ấn quỳ trên đất.
Người xung quanh đều vội quỳ xuống, thành ra nổi bật nhất chính là người còn đang đứng kia, tất nhiên chính là Lâm Duyệt, đã không phải là quan, gặp được Thái tử và các quan viên khác lại không quỳ xuống, đúng là vô lễ. Khi nha dịch Hình bộ định ấn Lâm Duyệt quỳ xuống, hắn lơ đãng nhìn sang Tề Nhiễm một cái. Ánh mắt toát ra sự kiêu ngạo.
Tề Nhiễm tất nhiên cũng chú ý đến Lâm Duyệt, khi đến đây y vẫn đang tìm xem Lâm Duyệt đứng ở đâu, y và linh hồn của Lâm Duyệt…… chính xách hơn là y và bóng đen kia đã nói chuyện vài lần, nhưng vẫn chưa gặp qua chính Lâm Duyệt thật sự. Lúc này trước mắt đầy là người, nhưng Tề Nhiễm chỉ cần liếc qua là đã nhận ra người có gương mặt đẹp nhất ở đây đang chặn trước xe tang nhà họ Lục.
Thân hình người này khá gầy yếu, có vẻ vẫn còn mang bệnh, nhưng không giấu được sự anh tuấn của hắn, gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt bình thản không chút dao động.
Tề Nhiễm và Lâm Duyệt nhìn thẳng vào mắt nhau, đúng lúc này Phỉ Thanh đến trước mặt Tề Nhiễm nói: “Thái tử điện hạ, người đang đứng chính là cháu đích tôn của Lâm thượng thư, tên gọi Lâm Duyệt. Cũng chính là hắn đã đụng phải xe ngựa hôm nay, gây ra một chuyện kỳ lạ đến thế này.”
Mặc dù Phỉ Thanh cố gắng tỏ ra mình đáng tin, nhưng thường ngày hắn đã quen thói đùa cợt, nói được hai câu là lập tức hiện nguyên hình, khiến cho Hình Án và Chu Văn phải quay sang nhìn, Hình Án dù lớn tuổi hơn Chu Văn, nhưng lại không điềm tĩnh bằng Chu Văn, nghe thấy vậy liền lên tiếng: “Phỉ tiểu hầu gia nói Lâm thượng thư, phải chăng là Thượng thư Lại bộ Lâm đại nhân?”
Phỉ Thanh gật đầu, trong lòng cười thầm đám quan viên biết rõ còn hỏi này, ở kinh thành này có bao nhiêu Thượng thư họ Lâm? Có điều Phỉ Thanh hiện giờ suy nghĩ nhiều nhất chính là việc Tề Nhiễm làm sao lại quen biết Lâm Duyệt được. Mấy ngày trước hắn được Thái tử triệu vào cung, bảo hắn nhất định phải tìm cách gặp được cháu đích tôn nhà họ Lâm, Lâm Duyệt, sau đó tìm một lý do quan minh chính đại để Lâm Duyệt có thể tự do ra vào Lâm phủ.
Hắn đã hỏi Tề Nhiễm nguyên nhân là gì, Tề Nhiễm ở trong cung, Lâm Duyệt thì sống trong Lâm phủ, bọn họ làm sao mà quen biết được chứ? Nhưng Tề Nhiễm không nói, chỉ bảo hắn làm việc, hơn nữa không thể để cho lão cáo già ngàn năm họ Lâm kia nghi ngờ. Phỉ Thanh mặc dù tò mò nhưng vẫn phải nhẫn nại, sau cùng dựa vào sự thông minh linh hoạt của mình mà lừa gạt được ông cụ Lâm, giải cứu Lâm Duyệt.
Khi đó Tề Nhiễm không muốn người khác biết y quen biết Lâm Duyệt, bây giờ tất nhiên cũng là vậy, cho nên Phỉ Thanh mới lên tiếng giới thiệu một câu.
Tề Nhiễm thẳng thắn nhìn Lâm Duyệt một cái, sau đó lên tiếng: “Nếu vậy thì không được vô lễ.”
Nha dịch Hình bộ nghe Tề Nhiễm nói vậy thì buông Lâm Duyệt ra.
Hình Án và Chu Văn có ý đánh giá Lâm Duyệt, chức vị của ông cụ Lâm rất nhạy cảm, bọn họ đương nhiên là biết người của nhà họ Lâm, cũng đã từng gặp mặt, nhưng người cháu đích tôn này thì khác, chưa kể đến những tin đồn về chuyện riêng trong Lâm phủ gần đây, bọn họ từng nghe tên mà chưa từng thấy mặt Lâm Duyệt.
Có điều hôm nay gặp mặt, quả nhiên không khác gì lời đồn, đây là một kẻ nhiều bệnh.
Chu Văn nhanh chóng thu lại ánh mắt, hắn hành lễ với Tề Nhiễm, khô khan nói: “Thái tử điện hạ, việc này thật không bình thường, những người này đều là nhân chứng, nên lập tức bẩm báo lên Hoàng thượng, nhanh chóng điều tra rõ ràng.”
“Thái tử điện hạ, Chu đại nhân nói rất phải.” Hình Án và Chu Văn tất nhiên là nhìn ra đây là người nhà họ Lục nên mới nói vậy, liên tưởng đến vụ án tham ô gian lận thi cử ở Giang Nam vừa bị bại lộ gần đây còn chưa được phá, trước mặt Hoàng thượng, ai dính phải chuyện này thì người đó xui xẻo. Bây giờ trong nhà họ Lục xuất hiện một số bạc đáng nghi, tất nhiên là phải điều tra thật kỹ.
“Cô đã bẩm tấu lên phụ hoàng chuyện này, những người này thì giam giữ tại Hình bộ, nhanh chóng lấy được khẩu cung.” Nói đến đây Tề Nhiễm ngừng lại một chút, y ngẩng lên nhìn về phía Lâm Duyệt đang không có phản ứng gì, bình thản nói: “Nếu việc này là do Lâm công tử phát hiện ra, vậy Lâm công tử hãy cùng Cô vào cung diện kiến phụ hoàng đi.”
Đối với những gì Tề Nhiễm vừa nói, Lâm Duyệt chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng. Hình Án thấy Lâm Duyệt không hiểu lễ nghĩa thì không thể không nhíu chặt chân mày, Lâm thượng thư trong triều xảo trá chẳng khác gì một con cáo già thành tinh, Lâm thị lang Lâm Trung cũng rất điềm tĩnh, tại sao đến Lâm Duyệt lại đổi phong cách rồi? Dám vô lễ trước mặt Thái tử như thế đúng là khiến người ta nhìn vào mà khinh.
Nhưng dù trong lòng Hình Án nghĩ thế nào, ông ta cũng không lên tiếng. Đứng bên cạnh, Phỉ Thanh thấy thái độ khinh thường của bọn họ thì bĩu môi, hắn lại cảm thấy Lâm Duyệt thế này rất tốt, hắn cũng thích tự do tự tại như vậy. Tiếc là hắn bị thân phận giới hạn, dù có chơi bời đến mấy cũng vẫn phải nghĩ đến nhà họ Phỉ, nghĩ đến thể diện của Thái tử, của Mai phi.
Khi Hình bộ đưa tất cả dân chúng còn đang quỳ trên mặt đất kêu oan cùng với những người hầu hoàn toàn không biết chuyện gì của Lục phủ đi, nội giám thân cận Cát Tường của Tề Nhiễm đã vội vàng chạy đến.
Cát Tường làm lễ xong nhanh chóng nói: “Thái tử điện hạ, Hoàng thượng đã biết chuyện ở đây, Hoàng thượng đã hạ chỉ cho Ngự Lâm quân bao vây Lục phủ. Hoàng thượng nói, Thái tử điện hạ cần phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc.”
Tề Nhiễm nghe vậy thì ánh mắt cũng ấm lên vài phần, y đáp: “Nếu phụ