Dưới ánh đèn, mọi người đều nhìn thấy tình cảnh trong đại điện. Bên cạnh Hoàng đế là An quý phi, Mai phi và, người của hậu cung gần như không có ai bỏ chạy. Tề Nhiễm đứng chắn phía trước Hoàng thượng, cánh tay bị thương, khi Tề Anh chưa kịp đuổi đến, y dùng tay cản một nhát kiếm chém về phía Hoàng thượng, lúc này máu tươi đã nhuộm đỏ ống tay áo, rơi trên vạt áo.
Các vị quyền quý đương triều thì cách Hoàng đế không xa, đối với ông cụ Lâm thì đây là một cơ hội tuyệt vời, ông rất muốn nhận thay Hoàng thượng một nhát kiếm đó, dù có phải chịu đau nhưng lại đổi về lòng tin của Hoàng thượng, chỉ tiếc là các quan viên như bọn họ cách Hoàng đế xe hơn so với đám con cháu tông thất, vì vậy đến khi mọi việc kết thúc, bọn họ vẫn chưa chạy đến bên cạnh Hoàng đế được.
Cũng may là bọn họ đã có hành động , Hoàng thượng lòng sáng như gương, tất nhiên là sẽ nhìn thấy tấm lòng bảo vệ quan vương của bọn họ.
Hoàng thượng ngửi mùi máu tanh trong đại điện, cảm thấy cả người đều khó chịu. Ngài nghiêm mặt tiến lên, đẩy những người đang chắn trước mặt mình ra, sau khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Tề Nhiễm thì nheo mắt, ánh mắt âm u không rõ ràng, nghiêm giọng ra lệnh cho ngự y băng bó chữa trị cho Tề Nhiễm.
Sau đó, ánh mắt của Hoàng thượng dời đến trên người Tề Anh đang cầm kiếm đứng đờ ra, thần sắc rất bình tĩnh, không nhìn ra là vui hay giận. Quan lại trong triều đều tự động đứng yên, bàng quan đứng xem màn kịch mà Nam Chiếu bày ra.
Việt Tú và các sứ thần khác đều tái mặt ngồi ở vị trí của mình, đối diện với trò hề này. Việt Tú run lẩy bẩy không đứng lên nổi, cậu ta nuốt nước bọt, rồi mới chậm chạp yếu ớt quỳ bò trên mặt đất, lại không thốt lên được một câu, các sứ thần khác cũng vội vàng quỳ đằng sau Việt Tú mà không biết nên nói gì.
Lúc này, Tề Anh được mọi người chú ý, vốn trải qua sinh tử trên chiến trường, cũng nhìn thấu tất cả sinh ly tử biệt, liền biết lòng người trong hoàng cung khó lường, thủ đoạn hại người cao siêu, nhưng hắn căn bản không nghĩ đến mình vừa trở về từ chiến trường lại rơi ngay vào bẫy của người khác.
Khi Ngự Lâm quân tiến lên bắt giữ Thanh Ca, Tề Anh bình tĩnh buông kiếm xuống đất, quay người quỳ xuống nhận tội với Hoàng thượng. Bên cạnh Hoàng đế, Mai phi ôm ngực như thể sắp ngất đi đến nơi, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi, Phỉ Hạ, Phỉ Thanh cùng nhóm người nhà họ Phỉ cũng quỳ theo Tề Anh, nói mình hộ giá không thành, để cho Hoàng thượng bị hoảng hốt, nhưng tuyệt nhiên không lên tiếng cầu xin thay Tề Anh.
Phỉ Hạ không phải là không muốn biện hộ thay Tề Anh, nhưng lúc này ông căn bản không dám lên tiếng. Ông hiểu rõ đám đồng liêu miệng lưỡi sắc bén trên triều đình kia, chỉ sợ mình mà mở miệng thì lập tức sẽ trở thành điểm yếu mà ngự sử nhắm vào, nới nhà họ Phỉ ỷ vào công lao mà bắt ép Hoàng đế không phán tội Tề Anh. Nếu vậy, quan đội mà nhà họ Phỉ lãnh đạo sẽ bị nói thành quân riêng của Thất hoàng tử, không phải là dùng để bảo vệ sự bình yên của Đại Tề, mà để làm chỗ dựa cho Thất hoàng tử.
Cho nên tất cả mọi người đều có thể giải thích thay Tề Anh, nhưng bọn họ không thể. Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết Tề Anh vừa trở về từ chiến trường, dù có phạm tội vô lễ thì Hoàng thượng cũng sẽ không phạt nặng, nhưng vẫn cần có một người lên tiếng mới có thể miễn tội cho Tề Anh.
Hơn nữa, Thái tử vừa mới đánh cho nhà họ Lục một đòn nặng nề, nhà họ An và đám người ủng hộ Tề Tĩnh đang như hổ rình mồi chờ phe Thái tử phạm tội, bọn họ quyết sẽ không để cho sự việc phát triển theo chiều hướng tốt.
An quý phi trong lòng vui sướng vô cùng, bà ta cũng muốn nhân lúc này nói gì đó, nhưng trước khi lên tiếng lại nhìn thấy Tề Tĩnh đang lặng lẽ nhìn mình lắc đầu. An quý phi biết Tề Tĩnh suy nghĩ luôn chua toàn, cũng biết nhẫn nhịn, vậy thì bèn kiềm chế mình lại.
Lúc này, Tề Nhiễm đang được ngự y băng bó lại vén vạt áo quỳ xuống, lên tiếng: “Phụ hoàng, thất đệ vô lễ, xin phụ hoàng tha tội.”
Vô lễ và rút kiếm trước mặt quan vương là hai tội danh hoàn toàn khác nhau, một cái có thể cho qua, một cái lại là tội chết. Tề Nhiễm nói ra lời này có nghĩa là đang tìm bậc thang cho Hoàng đế và Tề Anh đi xuống, cũng có ý định muốn xem như việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Mai phi nghe Tề Nhiễm nói vậy thì liền yên tâm, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, quỳ xuống nhận tội: “Hoàng thượng, Thất hoàng tử còn nhỏ tuổi, tâm tính không vững, lòng chỉ muốn bảo hộ Hoàng thượng, làm việc thật quá lỗ mãng, nhưng tuyệt đối không hề có ý mạo phạm làm ra chuyện vô lễ nhường này, xin ngài tha tội.”
Nói xong, Mai phi liền uyển chuyển lạy xuống.
Tề Tĩnh cũng quỳ xuống, cao giọng thành khẩn nói: “Phụ hoàng, Thái tử điện hạ nói phải, Thất ca không phải cố ý mạo phạm, xin phụ hoàng tha tội.”
Hoàng đế nhìn Tề Tĩnh một cái, lại nhìn sang Tề Nhiễm với cánh tay còn đang chảy máu, khẽ thở dài nói: “Vương Khoa, còn không nhanh chóng băng bó cho Thái tử?”
Vương Khoa vội vàng tiến lên đỡ Tề Nhiễm.
Hoàng đế lại nhìn về phía Tề Anh đang cúi thấp đầu quỳ trên đất, bình thản nói: “Việc vô lễ lần này Trẫm sẽ không truy cứu, lần sau nếu còn phạm phải, Trẫm sẽ không tha. Còn không mau cút, thật mất mặt.”
Tề Anh nghe xong là biết Hoàng thượng đã bỏ qua việc này, hắn thành tâm dập đầu với Hoàng thượng, sau đó đứng lên đi đỡ Tề Nhiễm, mặt đầy vẻ tội nghiệp nhìn y, hỏi: “Thái tử ca ca, vết thương của huynh không sao chứ?”
Tề Nhiễm được Vương Khoa và Tề Anh đỡ, thần sắc y lạnh nhạt, nói: “Vết thương nhỏ thôi, không sao.” Sau đó ánh mắt y lại hướng về phía Việt Tú và nhóm sứ thần: “Phụ hoàng, sứ thần Nam Chiếu này có ý đồ ám sát ngài, nên xử lý thế nào?”
Việt Tú vừa nghe xong đã mềm cả người, cậu ta vội vàng ngẩng lên: “Không đâu, chúng ta……không có, chúng ta không có.”
Sứ thần quỳ phía sau thì tương đối bình tĩnh, làm lễ rồi nói: “Phụng lệnh Quốc chủ Nam Chiếu đến để cầu hòa, chúng thần tuyệt đối sẽ không làm ra việc trái ngược với lời hứa của mình, mong Hoàng thượng minh xét.”
Lời của sứ thần vừa thốt ra, Tề Nhiễm liền lạnh mặt, lời lẽ sắc bén nói: “Đúng là trò cười, ngươi nói vậy bản thân ngươi có tin không? Công chúa này chẳng lẽ không phải là công chúa của Nam Chiếu? Người theo bên cạnh công chúa chẳng lẽ không phải là do Nam Chiếu các ngươi chọn trong ngàn vạn người? Các ngươi muốn nhân cơ hội biểu diễn cho phụ hoàng để mưu sát đế vương Đại Tề ta, bây giờ còn dám lớn tiếng phản bác sao, đúng là tội không thể tha.”
Sứ thần bị Tề Nhiễm nói mà mặt mày ủ rũ, nhưng không thể phản bác lại. Bọn họ quỳ trên mặt đất chỉ có thể chờ bị phán quyết, Thanh Ca đúng là cô gái xinh đẹp nhất Nam Chiếu, có ai nghĩ đến việc nàng lại điên cuồng như thế. Nếu Đại Tề lấy lý do này mà khai chiến, vậy có khác nào mang đến tai họa diệt quốc cho Nam Chiếu.
Tề Nhiễm thật ra cũng muốn mượn cơ hội này mà khai chiến với Nam Chiếu, nhưng y cũng biết bây giờ Đại Tề có lòng mà bất lực. Vị trí của Nam Chiếu đặc biệt, cách Đại Tề một khu rừng lớn, thường có khí độc.
Lần này Đại Tề tấn công mạnh mẽ, trả giá vô số, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới có thể khôi phục sức chiến đấu. Hiện giờ dù là sức người hay sức vật, Đại Tề đều không còn để giằng co với Nam Chiếu thêm nữa, thế nhưng khí thế cần thì phải có, thứ nên đòi lấy thì Đại Tề sẽ không tha.
Tề Tĩnh nghe Tề Nhiễm nói xong thì lén nhìn y một cái. Gã thầm thấy lạ, cảm giác mà Tề Nhiễm mang đến cho người khác vẫn luôn là một vị Thái tử ôn hòa thiện lương, có phong thái lại biết xem xét đến thế cục. Lời nói vừa rồi tuy không có vấn đề, nhưng nếu là do Tề Nhiễm nói thì lại có vẻ quá sắc bén, còn có vẻ giống phong cách nói chuyện của gã nữa.
Có điều Tề Tĩnh lại nghĩ đến lần này Nam Chiếu ám sát, suýt nữa đã liên lụy đến Tề Anh, Tề Nhiễm từ trước đến nay vẫn luôn quý trọng đứa em trai Tề Anh này, vì thế là muốn khó dễ với sứ thần Nam Chiếu cũng là dễ hiểu.
Hoàng đế khá là hài lòng với lời Tề Nhiễm nói, ngài vẫn luôn cho rằng Tề Nhiễm là một Thái tử tốt, nhưng thủ đoạn có lúc quá nhu hòa, không có sự quyết đoán của bậc đế vương. Nay nhìn lại mới thấy y cũng có lúc để lộ nanh vuốt, phát hiện này khiến cho Hoàng đế thực vui mừng.
Lúc này, công chúa Thanh Ca trên mặt đất cười thành tiếng, nàng đã trở nên rất thảm hại, đầu tóc rối bù, quần áo cũng không chỉnh tề. Nàng quỳ trên mặt đất, nhìn thẳng vào sứ thần Nam Chiếu và