Phỉ An Ninh khẽ vén rèm lên, ánh mắt của nàng hướng về phía trước nhất, nơi đó đã được Ngự Lâm quân bao vây nghiêm ngặt, người thường không thể đến gần, dù là chính nhà họ Phỉ cũng không thể vượt qua.
Quan hệ giữa Phỉ Thanh và Tề Nhiễm là tốt nhất, nhưng hiện giờ hắn cũng phải ngoan ngoãn đi cùng đoàn xe của nhà họ Phỉ, không dám làm ra việc gì quá giới hạn. Phỉ An Ninh loáng thoáng nhìn thấy Tề Nhiễm, Tề Anh và Tề Tĩnh đang cưỡi ngựa, dường như nói gì đó. Thật ra với khoảng cách giữa Phỉ An Ninh và đoàn ngựa xe của hoàng thất, nàng không thể nhìn thấy rõ được, nhưng nàng vẫn ngẩn người nhìn một lúc rồi mới thả rèm xuống.
Thần sắc nàng vẫn lạnh nhạt và kiêu ngạo, nha hoàn Tiểu Đào hầu hạ nàng cũng không biết suy nghĩ của tiểu thư này, cô chỉ cho rằng Phỉ An Ninh cảm thấy bí bức, liền vội vàng rót một chén trà cho nàng, nhỏ giọng nói: “Thưa tiểu thư, có phải người thấy khó chịu không?”
Phỉ An Ninh nhận trà uống hai ngụm rồi chậm rãi đáp: “Vừa rồi đúng là hơi bí, nhưng không sao nữa rồi.”
Tiểu Đào nhận lấy chén trà rồi đặt xuống, sau đó thở dài nói: “Tiểu thư ngồi một mình trong xe hẳn là sẽ thấy chán, Tĩnh Nhã tiểu thư lần này lại không khỏe, không đến tham gia hội săn được, bằng không thì còn có thể tán gẫu với tiểu thư, vậy thì tiểu thư cũng sẽ không thấy phiền chán nữa.”
Phỉ An Ninh nghe vậy, khẽ nhíu đôi mày liễu: “Nói bậy gì vậy? Tỷ tỷ nào có phài người hầu chuyên nói chuyện giải sầu cho ta, ngươi nói như vậy, nếu bị người ngoài nghe được rồi truyền đến chỗ tỷ tỷ, người ta còn tưởng ta làm việc ngông cuồng?”
Tiểu Đào lần đầu tiên bị Phỉ An Ninh mắng, bất giác thấy tủi thân, ngày thường Phỉ Tĩnh Nhã và Phỉ An Ninh luôn thân thiết, khi có mặt hai chị em, cô cũng thường đùa vài câu như thế, hai người còn trêu chọc cô là dẻo miệng nữa mà, sao hôm nay Phỉ An Ninh lại biểu hiện thế này?
Có điều Tiểu Đào vốn lanh lợi, nghe vậy liền vội vàng đánh nhẹ vào miệng mình, cầu xin: “Tiểu thư nói phải, cái miệng em thật là không biết lớn nhỏ, e rằng đã gây nhiều họa cho tiểu thư, tiểu thư tha cho em lần này đi.”
Phỉ An Ninh thấy cô như vậy, rũ mắt nói: “Được rồi, ngươi theo ta đã lâu, cũng nên biết tính của ta, ta không phải cố ý trách ngươi, nhưng sau này nói chuyện vẫn phải chú ý một chút.”
Không phải Phỉ An Ninh cho rằng Tiểu Đào nói sai cái gì, mà nàng cảm thấy quan hệ giữa mình và Phỉ Tĩnh Nhã đã thay đổi.
Có lẽ là từ khi mối hôn nhân giữa nàng và Tề Nhiễm không thành, Phỉ Tĩnh Nhã bèn xa cách nàng một ít. Những ngày này bị người trong phủ đánh giá, cha mẹ không ngừng thở dài than vãn, Phỉ An Ninh lúc này mới đột nhiên ý thức được hôn nhân giữa nàng và Tề Nhiễm đại diện cho cái gì, hoặc chính xác hơn thì một cô gái trở thành Hoàng tử phi có ý nghĩa gì trong nhà. Phỉ An Ninh không có cảm xúc gì với Tề Nhiễm, từ nhỏ nàng đã nghe trưởng bối trong nhà nói về sự anh dũng trên chiến trường của đấng nam nhi, vốn dĩ đã vô cùng ngưỡng mộ những người có thể lên chiến trường bảo vệ quốc gia.
Mà Tề Anh thì vừa đúng, hắn là con trai ruột của Mai phi, là cháu ngoại ruột của nhà họ Phỉ, là anh hùng đã cùng bác nàng lên chiến trường giết giặc, nàng thích chính là nam nhi đỉnh thiên lập địa như thế.
Vì vậy trong lòng nàng thật ra rất phản cảm với việc trở thành Thái tử phi. Nhưng vì nhà họ Phỉ, dù nàng không thích đến thế nào, thì cũng đã chuẩn bị tâm lý được ban hôn. Kết quả…tất cả chỉ là ảo tưởng.
Từ những cuộc chuyện trò của cha mẹ, nàng biết được đây là ý của Thái tử, Phỉ An Ninh thỉnh thoảng lại thầm thấy khó chịu, cứ như là nàng vốn không để một người vào mắt , bỗng nhiên đến một ngày lại phát hiện ra người ta cũng chẳng xem nàng ra gì. Mọi việc xảy ra quá đột ngột, không hề có một dấu hiệu nào, chưa kể là trước kia Tề Nhiễm còn tỏ ra là có ý với nàng. Phỉ An Ninh cho rằng muốn từ chối thì cũng phải là nàng kháng chỉ mới đúng, Tề Nhiễm đường đường là Thái tử, cách làm này quả thực không phải là tác phong của trữ quân.
—
Không ai biết suy nghĩ của Phỉ An Ninh, lúc này tại kinh thành, bà cụ Phỉ đang ngồi trong phòng mình, không nhịn được mà thở dài. Bà cứ tưởng chuyện Thái tử phi đã qua thì thôi, cùng lắm thì lại chọn cho Phỉ An Ninh một gia đình tốt, con gái nhà họ Phỉ dù không thể làm Thái tử phi, thì cũng không thể kém hơn người khác được.
Nào ngờ An Ninh ngoài mặt không thể hiện, cứ làm ra vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng thì lại nảy sinh nhiều suy nghĩ nặng nề.
Thậm chí còn tưởng rằng Phỉ Tĩnh Nhã có khoảng cách với nàng vì sự việc này, vì vậy mà Phỉ Tĩnh Nhã phỉa đến tìm bà, nói mình không khỏe, năm nay không thể tham gia hội săn, hơn nữa người trong nhà đều ra ngoài cả, chỉ còn lại một mình bà cụ ở nhà, cô còn muốn ở nhà tán gẫu cùng bà, còn nói là để cho Phỉ An Ninh ra ngoài cho thoải mái.
Bà cụ Phỉ hiểu nỗi khổ tâm của Phỉ Tĩnh Nhã, thật ra bà cho rằng lúc này Phỉ An Ninh không nên đi hội săn, dù sao thì không phải mọi người trong kinh thành đều sẽ nể mặt nhà họ Phỉ. Trên trời có trời, trên người có người, luôn có vài gia tộc đối lập với nhà họ Phỉ, nếu có người nói bóng nói gió với Phỉ An Ninh, vậy không phải là tự nàng làm khó cho mình sao?
Nhưng Phỉ An Ninh hiếu thắng, Phỉ Cẩm cũng muốn chính nàng tự xem xét, dù sao ở hội săn cũng sẽ có rất nhiều công tử chưa thành thân, khi đó cũng có cơ hội mà chọn lựa, chính vì lý do này mà bà cụ sau cùng không lên tiếng can thiệp nữa.
Nghĩ đến đây, bà cụ Phỉ nói với tỳ nữ bên mình rằng: “Ta có vài chiếc trâm vàng tạo hình hoa bốn mùa, ngươi tìm rồi mang sang cho Tĩnh Nhã, nhà chồng tương lai của nó nghèo khó, nên chuẩn bị thêm chút của hồi môn vẫn hơn.”
Nha hoàn kia tên Bách Linh, có giọng nói thanh thúy rất bắt tai: “Lão phu nhân yêu thương các tiểu thư, trong lòng các tiểu thư cũng biết rõ, cũng đều kính yêu lão phu nhân.”
Bà cụ Phỉ cười nhàn nhạt, nói: “Cũng đều là cháu của ta, yêu thương là tất nhiên.”
Bách Linh nói: “Các tiểu thư, thiếu gia đều là người hiếu thảo, ai cũng đều hiểu tấm lòng của lão phu nhân.”
Bà cụ ừ một tiếng, đột nhiên lại nhớ đến Tề Nhiễm, mẹ của Tề Nhiễm chính là đứa con gái mà bà cụ yêu thương nhất, khi bà ấy qua đời, bà cụ lại càng quan tâm đến Tề Nhiễm hơn. Có điều Tề Nhiễm là Thái tử, là trữ quân, là Hoàng đế tương lai, bà không