Trong đại điện chỉ còn lại âm thanh của Văn Trúc bày tỏ sự kinh hãi của mình, Hoàng đế nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô ta, tâm trạng vô cùng xấu. Hoàng đế ra hiệu cho nội giám bắt người, tránh để cô ta tự sát, sau đó mới bình thản lên tiếng: “Ngươi là cung nữ hầu hạ Thái tử, vô cớ vu oan cho chủ nhân của mình như vậy, liệu có biết đây là tội gì hay không?”
Văn Trúc vừa khóc vừa gào vừa khẳng định: “Hoàng thượng, nô tỳ không nói dối, nô tỳ chỉ nói sự thật. Bệnh của Mai phi nương nương thật sự là do Thái tử nguyền rủa mà ra.”
Hoàng đế hạ mắt, nói: “Nếu vậy, dẫn xuống để người của Hành Hình Ti tra hỏi cẩn thận, dù dùng thủ đoạn gì, Trẫm cũng muốn biết vì sao cung nữ này muốn vu oan cho Thái tử.”
Nội giám đang bắt giữ Văn Trúc lập tức dẫn cô ta đi, tránh để Hoàng thượng thấy mà thêm phiền lòng.
Hoàng đế dặn dò xong mọi việc nhưng vẫn chưa rời đi, ngài chỉ yên lặng nhìn vào một góc nào đó, vẻ mặt bình thản. Hoàng đế đang nổi giận, đây là suy nghĩ của tất cả những ai hiểu ngài. Nụ cười giả tạo của An quý phi cũng nhạt đi, sắc mặt Mai phi vẫn trắng bệch tiều tụy, có lẽ là vì tim vẫn còn đang đau, bà tay dùng tay che miệng, khẽ ho mấy tiếng.
Hoàng đế là một minh quân, hoàng tử trong hậu cung không nhiều, ít nhất thì mấy năm nay không xảy ra việc gì dưới mí mắt ngài. Sau khi Hoàng hậu tạ thế, Hoàng đế thậm chí còn rất ít khi bước chân vào hậu cung. Ngài cũng là người từ hoàng tử trở thành Hoàng đế, biết rõ những thủ đoạn dơ bẩn trong hậu cung.
Năm xưa khi Tề Nhiễm còn nhỏ, Hoàng đế thương y, muốn bảo vệ y an toàn, thậm chí còn từng nói nếu Thái tử xảy ra chuyện, bất kể có liên quan đến An quý phi và Mai phi hay không, ngài cũng sẽ đưa tất cả vào lãnh cung, Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử sẽ được trực tiếp giao cho phi tần khác nuôi dưỡng, còn nhà họ An và nhà họ Phỉ thì không cần phải điều tra, toàn bộ lưu đày ra biên cương.
Dù lời đe dọa này có tác dụng, hay là hậu cung của ngài quả thật yên bình nên không có những âm mưu kia, ít nhất thì trong vài năm này, Tề Nhiễm, Tề Anh và Tề Tĩnh đều bình an lớn lên. Tề Nhiễm còn nhỏ đã rất thông minh, ngài rất yêu thích. Trong quá trình trưởng thành của Tề Nhiễm, Hoàng đế từng nghĩ nếu sau này Tề Nhiễm lớn lên mà tính cách không ngay thẳng, hoặc là không gánh vác nổi trọng trách làm Thái tử thì ngài vẫn sẽ phế đi vị trí Thái tử của y, sau đó chọn một vùng đất phong để y vĩnh viễn rời xa chốn kinh thành này.
Cũng may, Tề Nhiễm là do ngài một tay dạy dỗ, tuy tính cách hơi lạnh lùng, nhưng vẫn lương thiện, rất trọng tình cảm anh em, thưởng phạt công bằng, làm rất tốt trên phương diện cư xử với người khác. Tề Nhiễm là Thái tử nhưng rất tôn kính người hiền tài, các triều thần rất kính trọng y. Quan trọng nhất là Hoàng đế tin tưởng y, Hoàng đế rất bình tĩnh cũng rất rõ ràng việc sau này Tề Nhiễm sẽ ngồi lên ngai vàng. Ngài không có bệnh đa nghi, cũng chấp nhận phân quyền cho Tề Nhiễm xử lý việc trên triều, vì vậy Tề Nhiễm ngồi trên ngôi vị Thái tử rất ổn định.
Khi mà tất thảy mọi việc đều phát triển theo hướng tốt đẹp, cả hậu cung và trên triều đình lại bắt đầu liên tục xảy ra chuyện không hay. Đầu tiên là nhà họ Lục nhận hối lộ, Tề Anh bị người khác gài bẫy hãm hại, Tề Nhiễm bị thương vì cứu Hoàng đế, rồi đến Tề Tĩnh và Tề Nhiễm bị ám sát, Phỉ hầu bị vu oan…… Một loạt sự kiện liên tiếp xảy ra, khiến Hoàng đế càng nghĩ càng nóng giận.
Nhớ đến những việc này, ánh mắt Hoàng đế bắt đầu lóe lên tia sáng lạnh.
Đúng lúc này, Tiêu Thiện vào bẩm báo rằng Tề Anh và Tề Tĩnh xin gặp. Hoàng đế khẽ đảo mắt, nhìn sang An quý phi và Mai phi đang cung kính ở bên cạnh, khẽ nói: “Cho vào.”
Tề Anh và Tề Tĩnh vào đại điện, vái chào rồi đứng lên, Tề Anh hẳn là khá nóng lòng, trang phục hơi rối loạn, Tề Tĩnh thì khá hơn nhưng tóc cũng hơi rối, cả hai đều có vẻ là rất vội vàng.
Hoàng đế biết cả hai đã ở chỗ Tề Nhiễm dùng bữa trưa nay, nếu như không có chuyện phiền lòng này xảy ra, mà chỉ nghĩ đến hình ảnh ba anh em cùng ăn một bữa, Hoàng đế đã cảm thấy rất được an ủi rồi.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế càng thấy nghẹn trong lòng, sắc mặt cũng lạnh nhạt đi: “Các con đến đây làm gì?”
Tề Anh thành thật nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe tin Đông cung bị Ngự Lâm quân boa vây, liền đến xem thử đã xảy ra chuyện gì. Phải chăng Tam ca làm gì để phụ hoàng nóng giận?”
Tề Tĩnh thì cung kính nói: “Phụ hoàng thứ tội, Ngự Lâm quân bao vây Đông cung quả thực là một việc lớn, khiến nhi thần vô cùng kinh hãi, không biết Thái tử điện hạ đã làm gì mà khiến cho phụ hoàng phẫn nộ đến vậy?”
Nếu Tề Anh nói chuyện không hề chú ý đúng mực, thì Tề Tĩnh nói chuyện lại không bao giờ để người ta bắt thóp được mình. Tề Anh vừa rồi nói ra hai chữ nghe tin, nếu Hoàng đế là người hẹp hòi, chỉ dựa vào hai chữ này cũng đủ để liên tưởng đến việc Tề Anh đang thăm dò hành tung của mình, bằng không thì làm sao có thể vừa hay nghe được tin đó.
Cũng may là Hoàng đế không nghĩ nhiều như vậy, ngài chỉ nhìn cả hai, nói: “Đông cung có một cung nữ, gặp phải An quý phi trong Ngự Hoa Viên thì liền kêu gào nói rằng Thái tử dùng thuật yểm bùa nguyền rủa Mai phi, khiến cho lời đồn lan truyền đầy rẫy trong cung. Trẫm tất nhiên phải đến điều tra rõ ràng, thế nào, các con cảm thấy việc này thế nào?”
Tề Anh và Tề Tĩnh nghe vậy đều tỏ ra kinh hãi, đồng thời quỳ xuống, Tề Anh thì nóng lòng nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần chưa từng nghe qua lời đồn này, thuật yểm bùa là thứ hoang đường, nhi thần không tin đó là nguyên nhân gây bệnh cho mẫu phi, càng không thể tin Tam ca sẽ làm như vậy, xin phụ hoàng điều tra rõ.”
Tề Tĩnh thì sắc mặt nặng nề nói: “Bẩm phụ hoàng, gài biết rõ đức hạnh của Thái tử điện hạ, tuyệt đối sẽ không có chuyện phụ lòng ngài. Nhi thần tin tưởng Thái tử điện hạ, xin phụ hoàng tra xét.”
“Trẫm cũng tin Thái tử, lời nói của cung nữ đầy sơ hở, ảnh hưởng quá xấu.” Hoàng đế nói tiếp: “Cũng may Thái tử hành xử chính trực, trong cung không hề có những thứ bẩn thỉu kia, lời đồn trong hậu cung có thể xóa bỏ rồi. Nhưng việc một cung nữ nhỏ bé lại có gan hãm hại Thái tử, thực sự là đáng chết.”
Hoàng thượng nói rất bình thản, nhưng Tề Anh và Tề Tĩnh thì lại nghe rõ ẩn ý trong đó, một cung nữ nhỏ bé lại đi hãm hại Thái tử, lại tình cờ gặp được An quý phi, mà căn bệnh của Mai phi lại không thấy nguyên nhân, Hoàng đế rõ ràng là đang nghi ngờ bọn họ, thậm chí là đang cảnh cáo bọn họ.
Tề Anh hẳn là chưa từng bị Hoàng đế dạy dỗ thẳng thừng như thế, gương mặt lập tức căng chặt, tay cũng siết lại, thể hiện rõ ràng là tủi thân và ngơ ngác.
Tề Tĩnh không biến sắc, gương mặt xinh đẹp kia thậm chí còn dâng lên nét lạnh lùng tàn nhẫn, gã nói: “Bẩm phụ hoàng, việc này đã liên quan đến danh tiếng và sự trong sạch của Thái tử điện hạ, vậy thì càng phải điều tra cẩn thận. Ắt hẳn Hành Hình Ti sẽ nhanh chóng đưa ra kết quả, phụ hoàng chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.”
Hoàng đế ừ một tiếng nhàn nhạt, sau đó quay sang nói với Tề Nhiễm: “Việc này khiến con chịu thiệt thòi, Trẫm nhất định sẽ trả lại công bằng cho con.”
Tề Nhiễm vén vạt áo quỳ xuống đáp: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng, nhưng nhi thần vẫn còn một việc muốn cầu xin.”
Hoàng đế đáp: “Nói đi.”
Tề Nhiễm nói tiếp: “Nhi thần cho rằng mình không hề khắc nghiệt với Văn Trúc, vẫn luôn tin dùng cô ta. Dù kết quả thẩm vấn của Hành Hình Ti thế nào, nhi thần vẫn muốn đích thân hỏi cô ta vài câu.”
Hoàng đế đáp: “Cô ta là cung nữ trong cung của con, xảy ra chuyện này, con cũng có trách nhiệm quản lý không nghiêm, đến lúc đó cứ giao cô ta cho con xử lý là