Cháu Gái Của Siêu Sao

Khu Vui Chơi


trước sau

Lục Chúc Chúc ở nhà dưỡng bệnh hai ngày, cuối cùng cũng đã giảm sốt.

Sau khi khôi phục sức khỏe, tinh thần cô nhóc cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Hôm nay lại đúng dịp cuối tuần, cô nhóc liền theo ông nội và bà họ Lục Tuyết Lăng đến  Happy Valley chơi.

Rất lâu trước kia, Lục Tuyết Lăng đã đồng ý dẫn nhóc cháu bảo bối đi chơi, lần này nhân cơ hội Chúc Chúc khỏi bệnh, cả nhà 3 người lớn nhỏ rồng rắn nhau ra ngoài du ngoạn.

Tại cổng  Happy Valley có vô số các cửa hàng bán những đồ trang sức và đồ chơi dành cho các bạn nhỏ, Lục Chúc Chúc hớn hở dạo hết gian hàng này đến gian hàng kia, miệng cười đến tận mang tai, vui vẻ đến quên đường về.

Lục Tuyết Lăng mua cho cô cháu gái một chiếc vương miện bằng thủy tinh trong suốt, còn hào hứng giúp nhóc cháu chụp mấy tấm hình lưu niệm.

“Bà ơi, cái nón dân tộc thêu hoa này thật là đẹp.”

“Công nhận, thật đẹp, Chúc Chúc quả là có mắt thẩm mỹ.”

Lục Hoài Nhu khoanh tay trước ngực, đứng chờ ở ven đường, tạo dáng vẻ cao quý, lãnh diễm, híp mắt ung dung nhắc nhở hai bà cô một lớn, một nhỏ nhà mình: “Chờ hai người dạo phố xong chắc khu vui chơi đóng cửa mất.”

Lục Chúc Chúc hưng phấn chạy tới, hỏi: “Ông nội, vương miện kim cương của con đẹp không?”

Lục Hoài Nhu ghét bỏ nhìn cái vương miện rẻ tiền lấp la lấp lánh trên đầu nhóc cháu, phũ phàng nói: “Cái này chỉ là một đống nhựa thôi, con thực sự coi nó là vương miện kim cương?”

“Chính là vương miện kim cương.”

“Hừ ấu trĩ! Đồng chí Lục Chúc Chúc, con sắp trở thành một học sinh tiểu học nổi tiếng nhất cả nước rồi, có thể giống ông nội, hành xử chín chắn, thành thục một chút được không?” Lục Hoài Nhu vỗ vỗ vai nhóc cháu: “Sát vách còn có hai thằng nhóc tiểu học đều đã giành được giải của "King of Glory" rồi đó, con còn ở đây bình bình thản thản chơi vương miện nhựa sao?"

Chúc Chúc cảm thấy sắp bị ông nội khó ở nhà mình làm tức chết mất thôi ---

“Lục 3 tuổi mà có thể tự tin nói về việc thành thục, ổn trọng với con sao?”

“Dám dùng giọng điệu ba que xỏ lá này nói chuyện với ông nội hả, quên gia quy Lục gia nhà chúng ta rồi hả?”

Lục Tuyết Lăng thấy thằng em trai lại chuẩn bị tiết mục 30 phút dân ca và nhạc cổ truyền về cái lý lẽ tự biên gì mà tôn kính bề trên, bảo vệ ông nội như chính sinh mạng… vân vân và mây mây, lập tức tranh thủ thời gian kéo Lục Chúc Chúc đến quầy kem, mua cho cô bé hai ly kem dâu vani. 

Cô cúi sát người, thì thầm vào tai Tiểu Chúc Chúc: “Con cầm ly kem này tới trước mặt ông nội ăn đi.”

Trần đời, thứ Lục Hoài Nhu thích ăn nhất chính dâu, không gì sánh nổi.

Sữa dâu, bánh gato vị dâu, sữa chua dâu, bánh tart dâu… chỉ cần có vị dâu, tên nhóc này sẽ giống hệt mèo ngửi cỏ bạc hà, không còn một chút sức chống cự nào hết, lập tức ngoan ngoãn, dễ bảo.

Lục Chúc Chúc đứng bên cạnh ông nội, liếm liếm ly kem ngon lành, Lục cuồng dâu cuối cùng không nhịn được, mon men ngồi xuống thủ thỉ: “Cái kia… hình như là rất ngon thì phải.”

“Ngon cực.” Lục Chúc Chúc ăn càng hăng say.

“Có thể cho ông…”

Lục Chúc Chúc hơi giơ ly kem về phía ông nội, Lục Hoài Nhu nhanh chóng vươn người ra, nhưng ai dè nhóc con kia chỉ chờ có thế, nhanh chóng rút tay lại cắn một miếng to.

Lục Hoài Nhu: …

Hai tay mỗi tay cầm một ly kem, trái liếm một chút, phải gặm một miếng: “Sao có thể, sao có thể, một người chín chắn, ổn trọng như Lục Hoài Nhu sao có thể giành ăn kem với một đứa nhóc được.”

Lục Hoài Nhu hừ lạnh: “Ông đây thèm vào, ông đây tự mua. Hừ.”

Nói rồi Lục ổn trọng nào đó cầm ví đi nhanh về phía quầy kem, nào nhờ còn chưa kịp mua được đã bị bà chị sinh đôi kéo ngược trở lại: “Ai đó bảo muốn tiết chế thực phẩm chứa đường, giờ lại đòi ăn kem?”

“Đây là kem dâu.”

“Thì sao?”

“Là làm từ dâu.”

“Thì?"

“Cơ thể của em cần dâu. Dâu tốt cho nhan sắc và sức khỏe của em.”

“Cậu im đi.”

Lục Hoài Nhu thèm ăn mà không được ăn bắt đầu hờn dỗi: “Chị!!!!”

Một tiếng “Chị!” này có biết bao nhiêu nũng nịu, khiến người nghe quả là cầm lòng không nổi.

“Chị, em chỉ ăn một cái thôi mà, sẽ không béo đâu.”

Lục Tuyết Lăng buông thằng em trai ra: “Rồi thế giờ ai mới là người ấu trĩ ở đây?”

“Là em. Em.”

Vì kem dâu Lục Hoài Nhu sẵn sàng hy sinh, chút liêm sỉ thôi mà có mài ra ăn được đâu.

Lục Tuyết Lăng nháy mắt với Chúc Chúc nói: “Chúc Chúc, ông nội con tự nhận mình ấu trĩ rồi, con có thể chia cho ông một chút xíu được không? Nhớ chỉ cho ăn một miếng thôi nhé.”

Lục Chúc Chúc lộ ra vẻ mặt “Chẳng còn cách nào khác”, đưa một ly kem dâu cho ông nội.

Lục Hoài Nhu vừa cầm ly kem, còn chưa kịp nếm thử thì quả dâu đỏ mọng to bự ở trên cùng đã bị Lục Chúc Chúc ăn mất.

“He he, cháu giúp ông nếm thử xem ly kem này có ngon không ấy mà. Ồ, đúng là vị dâu thật, vừa ngon và thanh, đây ông cầm đi.”

“Lục Chúc Chúc ta hận ngươi.”



Hai ông cháu nhà họ Lục một lớn một nhỏ, ngồi trên băng ghế công viên ăn kem ly.

Mặc dù Lục Hoài Nhu vẫn khó chịu nhưng mà chỉ có thể nhẫn nhịn, hơn nữa có bực thì cũng không thể lấy lại được quả dâu tây bị Lục Chúc Chúc đáng ghét ăn mất.

Lục Tuyết Lăng cầm máy ảnh, ngồi xổm xuống trước mặt hai “em bé” nhà mình, tươi cười nói: “Hai người ngồi gần lại xíu đi.”

Một lớn một nhỏ nhà Lục gia, nghe thế cực kỳ ăn ý ngồi ra xa hơn.

“Hừ.”

“Hứ.”

Có mấy nữ sinh đi qua tò mò nhìn Lục Hoài Nhu, nhỏ giọng thì thầm với nhau:

“Có phải kia là??”

“Hình như là…”

“Là người thật đó.”

Lục Chúc Chúc rạng rỡ cười với mấy chị gái xinh đẹp nói: “Chuẩn luôn đó khỏi đoán đâu mấy chị. Chính là người các chị đang nghĩ, mau đến xin chữ ký đi thôi.”

Ông nội xấu xa, mang theo Chúc Chúc đến nơi công cộng mà không sợ bị fans hâm mộ nhận ra. 

Mấy cô gái trẻ đẹp vội vàng xúm lại, nhưng mà không phải bám lấy Lục Hoài Nhu mà là vây quanh Chúc Chúc ---

“Cô bé đáng yêu quá.”

“Thật sự là Chúc Chúc.”

“Là cháu gái của Lục Hoài Nhu thật sao?”

“Đúng là cô bé rồi! So với hình chụp còn dễ thương hơn gấp trăm lần.”

...

Lục Chúc Chúc có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, không biết phải làm sao: “Cái này, à, vâng…”

Lục Hoài Nhu càng lúng túng hơn, đã có chuyện gì xảy ra với tam quan của các fans hâm mộ vậy, một siêu sao đẳng cấp quốc tế sừng sững đứng ngay đây, vậy mà mấy người này chỉ chăm chăm vây quanh tiểu quỷ Lục Chúc Chúc, ngay cả việc xin chữ ký của anh cũng không đoái hoài đến.

Lục Tuyết Lăng đi tới, cười nói với mấy cô gái trẻ: “Chúng tôi đưa Chúc Chúc đi khu vui chơi. Thấy mọi người xếp hàng mua vé đông quá nên chờ chút nữa mới vào.”

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! Mẹ ơi chị Cherlyn!”

“Chị Cherlyn em siêu siêu siêu thích chị.”

“Chị nhảy quyến rũ kinh khủng. Mê chữ ê kéo dài luôn ý ạ.”

“Ô ô ô ô hôm nay là cái ngày thần kỳ gì thế không biết, gặp được Hoài Nhu oppa, Tiểu Chúc Chúc còn gặp được cả chị Cherlyn!”

Lục Hoài Nhu đứng một bên đầu đầy dấu hỏi chấm.

Tại sao cả Lục Tuyết Lăng cũng có nhiều fans hâm mộ vây quanh như thế mà anh thì không? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Từ khi nào Lục Hoài Nhu anh lại bị coi như không khí thế?

Cô gái trẻ trước khi đi còn nhìn Chúc Chúc đầy hâm mộ, cảm thán một câu ---

“Chúc Chúc thực sự quá hạnh phúc, được cả chị Cherlyn và Hoài Nhu oppa đưa đi khu vui chơi.”

“Ô, hâm mộ chết đi được, làm cháu gái của oppa thật là hạnh phúc.”

Lục Hoài Nhu: …

Mấy đứa có thể đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh mà nói được không. Chào các em, anh đứng đây từ chiều nè!!!!!

Từ đầu đến cuối đều không nhìn anh lấy một cái?? Ủa thế là fanti  hay fans vậy?

Vì chuyện này mà cả đường đi Lục Ảnh Đế vẫn canh cánh trong lòng, mặt ủ mày chau, vô cùng trầm tư. Lục Tuyết Lăng làm trò cười dỗ cậu em hay hờn dỗi: “Ai bảo bình thường cậu lúc nào cũng giả bộ cool ngầu, nghiêm nghị. Fans hâm mộ chỉ dám nhiệt tình với cậu khi đi theo fandom, nếu bí mật gặp riêng, ai không sợ cậu một phép. Tiếng thơm: láo nháo ông đây đá gãy chân của cậu ai mà không biết, đến cánh paparazzi còn rén nữa là fan. Có ai chán sống dám tùy tiện chọc vào tổ kiến lửa chứ.

Lục Hoài Nhu hừ lạnh.

“Cho nên ấy à, bình thường bớt bớt tỏ vẻ khó ở, cấm người lạ đến gần đi, cười nhiều vào, ông trẻ ạ.” Lục Tuyết Lăng nói tiếp: “Cậu xem Dương Duệ người ta lúc nào cũng hòa nhã, thân thiết, ấm áp như ánh nắng đầu đông, thu được bao nhiêu fans hâm mộ, đi đến đâu cũng được mọi người hoan nghênh yêu quý. Đó, chẳng đi đâu xa, tấm gương học tập ngay trước mắt, học hỏi một chút.”

Lục Hoài Nhu khinh thường nói: “Cảm ơn. Miễn đi.”



Công Viên Giải Trí Happy Valley Bắc Kinh có vô vàn trò chơi mạo hiểm, kích thích, nhưng Chúc Chúc còn nhỏ tuổi nên không chơi được.

Lục Chúc Chúc đứng bên trong đình nghỉ mát, ngước nhìn vòng xoay tử thần, tàu lượn siêu tốc, hai mắt sáng long lanh cảm thán: “Thích quá!”

Thấy ánh mắt đầy hâm mộ của cháu gái, Lục Hoài Nhu âm thầm thở dài một hơi.

May mà nhóc con này không đủ tuổi chơi mấy trò kia, chứ với bộ xương cốt còm cõi của anh hiện tại, hôm nay mà nếm đủ mấy thứ trò ghê rợn này chắc có lẽ tối về sẽ rời ra từng đốt mất.

Lục Chúc Chúc đứng ngốc ở bên đường, liên tục ngoái lại nhìn tàu lượn siêu tốc ba lần, cuối cùng chỉ có thể thở dài, lắc đầu thất vọng rời đi. 

“Thật muốn mau mau thành người lớn.”

Lớn rồi tốt biết bao nhiêu có thể chơi tất cả các trò cảm giác mạnh.

Rất nhanh, Lục Chúc Chúc xác định được một mục tiêu mới, bước vội đến trước cửa nhà ma.

Nhà ma được tạo hình là một tòa bệnh viện cũ nát, ma quái, lan can xộc xệch, với những thanh sắt lồi lõm chỉa tua tủa ra xung quanh, trên tường còn được thêm vô số các vết máu loang lổ, tung tóe, ghê rợn, khiến người khác không khỏi chú ý.

Bên trong nhà ma thi thoảng truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc của người chơi.

Đáy mắt Lục Chúc Chúc lóe lên tia hưng phấn, tò mò, khiến Lục Hoài Nhu đứng bên cạnh sởn tóc gáy.

“Đừng nói là con muốn chơi trò này nhé.”

Lục Hoài Nhu còn chưa dứt lời, Lục Chúc Chúc đã kéo ống tay áo anh, chạy thẳng đến chỗ mua vé.

“Nhà ma! Nhà ma! Nhà ma!”

“Chờ chờ chờ chờ chút… Hay là thôi đi.”

“Ông nội sợ ạ?”

“Sợ cái khỉ gì? Ông cảm thấy… mấy cái kiểu trò chơi này thực sự quá ấu trĩ.” Lục Hoài Nhu nghiêm túc trợn mắt nói dối: “Hù dọa trẻ con, đúng là thứ trò chơi nông cạn, vô vị nhất cái trần đời này.”

“Con cảm thấy rất thú vị mà.” Lục Chúc Chúc nói: “Con là trẻ con, muốn dọa con á, không dễ đâu.”

“Không phải con rất sợ ma sao? Ban đêm còn thần hồn nát thần tính, không dám ngủ một mình mà phải trèo qua giường bà ngủ ké. Sao còn đòi chơi ba cái thứ trò này.”

Lục Chúc Chúc cười nói: “Thì bởi vì con ngủ cùng bà nên mới không sợ.”

Cô nhóc cười xấu xa nhìn Lục Hoài Nhu: ‘Hay là ông nội sợ nên không dám chơi.”

“Cái trò hề này sao có thể dọa được ông đây.”

Lục Tuyết Lăng nhìn thằng em trai đang gân cổ nói phét thì lắc đầu. Thằng em trai này của cô bình thường thích tỏ vẻ nguy hiểm hù người khác, nhưng mình cả phim kinh dị cũng không dám xem, gan nhỏ hơn thỏ, lại có tật thần hồn nát thần tính.

Vừa vặn nhân cơ hội này, dạy dỗ cậu em chút cũng hay.

Lục Tuyết Lăng nói với Chúc Chúc: “Chúc Chúc qua đây, đi cùng với bà. Hai bà cháu mình đi. Chứ ông nội con sợ mấy thứ ma ma quỷ quỷ này nhất trần đời đấy.”

“Sao có thể. Bà họ cứ nói đùa. Ông nội con đỉnh thiên lập địa, trời không sợ đất không sợ, sao ngán mấy cái trò xiếc này?”

Lục Hoài Nhu nhìn hai bà cô một lớn một nhỏ kẻ tung người hứng, giận đến sôi gan, to mồm tuyên bố: “Sợ? Không có chuyện đó. Đời này chẳng có gì khiến ông đây sợ hãi cả nhé. Chữ sợ viết thế nào Lục Hoài Nhu còn chưa từng biết.”

“Vậy đi nhé.”

“Ok. Đi thì đi.”

Lục Hoài Nhu sợ xanh mặt, run rẩy nhận ba tấm vé từ nhân viên, mồ hôi lưng toát ra từng đợt khi càng ngày càng tiến lại gần cổng nhà ma.

“Ở trò này có vài điểm cần chú ý mà chúng tôi xin thông báo trước với người chơi. Thứ nhất người có bệnh tim, tiền sử bệnh tim, phụ nữ mang thai không được tham gia. Thứ hai nếu quá sợ hãi có thể ra tín hiệu với camera giám sát bên trong để xin ra ngoài. Nhưng với trường hợp nửa đường tự xin rút chúng tôi sẽ không hoàn lại tiền. Cuối cùng tuyệt đối không đánh đấm, có hành vi bạo lực với nhân viên công tác. Nếu không chúng tôi sẽ lập tức can thiệp và dừng lượt chơi của các bạn.”

Lục Tuyết Lăng chọc chọc cùi chỏ vào eo cậu em trai: “Nghe thấy chưa, khống chế cảm xúc một chút, đừng để chân tay cậu đập loạn đó.”

Lục Hoài Nhu: “Em là một người theo chủ nghĩa hòa bình được không, em chưa từng đánh người vô cớ.”

Giới thiệu xong quy tắc, nội quy và các lưu ý của trò chơi xong,
ba người liền đeo bịt mắt, mò mẫm đi dọc hành lang tiến vào nhà ma.

Một nhà ba người họ Lục vểnh tai, trong bóng tối đen đặc, nghe hiệu lệnh từ bộ đàm của nhân viên hướng dẫn, tháo mở bịt mắt.

Bóng đêm u ám bủa vây tứ phía, trước mặt là một hành lang sâu hun hút, lạnh lẽo, vắng lặng, hai bên hành lang là những ô cửa kính đen ngòm, tăm tối, trên vách tường chi chít các vệt máu loang lổ, đỏ sậm, những chiếc giường ố bẩn, mốc meo, cùng những cọc truyền dịch ngã trái ngã phải, bừa bộn trên sàn.

Lục Hoài Nhu lập tức chui vào giữa cháu gái và chị gái, danh chính ngôn thuận, và đầy nghĩa hiệp tuyên bố: “Ông đây đi giữa bảo vệ hai người.”

Lục Tuyết Lăng liếc mắt nhìn thằng cu em như thể “Bà đây biết hết đấy” nửa đùa nửa thật nói: “Cậu có ý tốt như thế thật sao? Nếu muốn bảo vệ sao không để trẻ con ở giữa.”

Lục Chúc Chúc nghe vậy, cực kỳ phối hợp chen vào hai người, bắt đầu từ Lục Tuyết Lăng xung phong đi đầu, Lục Hoài Nhu sợ hãi, rụt rè đi phía sau, tay bám vào vai cô bé, cẩn thận đề phòng phía sau, hình thành thế trận tam giác.

Trong quá trình chơi, Lục Tuyết Lăng cân team, là lực lượng chính phụ trách phần dũng cảm kiêm luôn bộ não của nhóm. Chúc Chúc mặc dù sợ hãi nhưng cũng giúp bà họ một phần trong việc giải mật mã.

Chỉ có người đàn ông duy nhất trong nhà sắc mặt xanh như tàu lá chuối, hết nhìn ngang lại ngó dọc, thỉnh thoảng của thần hồn nát thần tính la hét om sòm, gánh trách nhiệm minh họa âm thanh cho toàn bộ cuộc chơi --- Ví dụ như:

“AAAAAAAAAAAAAA!”

“Á á á cha mạ ơi.”

Anh vừa hét lên, thì Lục Chúc Chúc cũng giật mình hét theo: “A aaaaaaaaaaa.”

Lục Tuyết Lăng đang chuyên tâm tìm kiếm manh mối và liên kết các dữ kiện tìm được để giải mã, nghe thấy đôi loa to nhỏ thi nhau hét thì cau mày ổn định trật tự: “Hét cái gì mà hét, giật cả mình.”

Lục Hoài Nhu chỉ vào  một chiếc bình thủy tinh trước cánh cửa phòng bệnh run rẩy nói: “Có một cái bình.”

“Thì sao? Có gì ngạc nhiên.”

Lục Chúc Chúc cũng sợ hãi nhỏ giọng nói: “Cái bình này từ trong phòng bệnh… chạy ra đây ạ…”

Ba người nhìn vào phòng bệnh tối om.

“Cho nên, hẳn là nhân viên muốn nhắc nhở chúng ta muốn tìm ra manh mối tiếp theo phải vào trong đó.” Lục Tuyết Lăng nhanh nhạy nắm bắt thông tin. 

Lục Chúc Chúc nắm chặt góc áo bà họ, chắn trước người cô: “Bà theo sát sau lưng con.”

Lục Hoài Nhu ba chân bốn cẳng chạy tới, núp sau lưng Lục Tuyết Lăng: “Chị…”

Lục Tuyết Lăng đang định trào phúng thằng em trai nhát cáy vài câu rằng: còn không gan bằng đứa bé con, nhưng mà một tiếng “Chị” này khiến cô nhớ lại thời còn thơ ấu, thằng nhóc ngang bướng, cố chấp nào đó luôn thích núp sau lưng chị gái, bám theo cô như một chiếc đuôi nhỏ, đuổi cũng không chịu đi.

“Được rồi, hai người theo sát bà nhé.”

Lục Tuyết Lăng kéo theo hai đứa bé một lớn, một nhỏ, đi thẳng vào chiếc phòng ma quái kia. 

Trong phòng có hai giường bệnh, trên giường có một vật thể co quắp nào đó bị chăn bông phủ lên không nhìn rõ.

“Cái này là cái gì thế.” Lục Hoài Nhu hình như cũng cảm thấy quá mất hình tượng, vì vậy ép bản thân bình tĩnh, giả vờ gan dạ nói: “Đừng nói là thi thể nhé.”

Lục Chúc Chúc kéo kéo góc áo Lục Hoài Nhu, nhỏ giọng nói: “Là người.”

“Người nào.”

“Đó là… người.”

Lời còn chưa dứt, thứ không rõ hình thù trên giường động đậy vài phát, sau đó tung chăn, bật dậy. Thứ kia đầu tóc bù xù, người bê bết máu, tay chân gân guốc bò xuống giường.

“A a a a a a a!”

Lục Hoài Nhu ôm đầu hét lên, mọi sự gắng gượng hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này bộ đàm vang lên tiếng nhân viên hướng dẫn: “Cảnh báo nguy hiểm, cảnh báo nguy hiểm, hỡi những kẻ ngoại lai, hãy lập tức tìm chỗ trú ẩn, chỉ cần ngừng thở, không nói lời nào, quỷ hồn sẽ nhanh chóng rời đi.”

Lục Hoài Nhu lúc này nào còn nghe nổi mấy lời này, đã sợ đến không biết trời đất là gì: “A a a a a a a a a! Có ma! Thật sự có ma.”

Nhân viên hướng dẫn: “Hỡi nhưng kẻ xâm phạm lập tức tìm chỗ trú ẩn, không gây tiếng động.”

Lục Hoài Nhu: “Ông đây muốn ra ngoài! A a a a a a!”

Nhân viên hướng dẫn: “Xin đừng hoảng hốt, anh ta sẽ không thương tổn các bạn. Mau tìm chỗ ẩn nấp.”

Lục Hoài Nhu: “A a a a a a! Ông đây muốn ra ngoài. A a a a a a!”

Nhân viên hướng dẫn: …

Rốt cục, nhân viên đóng vai quỷ hồn, vì tiếng hét chết cha chết mẹ của Lục Ảnh Đế mà phải nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Ánh đèn leo lét trong phòng cũng được điều chỉnh sáng hơn, tựa hồ nhân viên đang muốn trấn an tinh thần của người chơi.

Lục Tuyết Lăng và Lục Chúc Chúc bất lực quan sát toàn bộ quá trình “Lục 3 tuổi” nhà mình đánh đuổi quỷ hồn, hoàn toàn lâm vào trầm tư không nói lên lời.

Tinh thần Lục Hoài Nhu hoàn toàn suy sụp, hoảng hốt gõ cửa, hét to: “Tôi muốn về nhà, làm ơn cho tôi về nhà.”

Rốt cục, bởi vì phản ứng quá khích của người chơi, cánh cửa thứ nhất cũng chưa giải được nhân viên công tác đã phải đi vào đưa bạn nhỏ “Lục ba tuổi” ra ngoài.

Nhân viên công tác nhiều lần giải thích: “Mặc dù anh còn chưa qua cửa một, nhưng vì người chơi đã được phổ biến nội quy nên chúng tôi sẽ không hoàn phí mua vé.”

Lục Hoài Nhu hiện tại làm gì còn tâm tư so đo vài đồng tiền vé với nhân viên, chỉ muốn mau mau chóng chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này thật nhanh.

Rốt cục, ra khỏi nhà ma, thấy lại được ánh sáng mặt trời.

Anh trầm mặt, ngồi nghỉ ngơi trên băng ghế dài, cảm thấy hao tâm tổn sức, long thể bất an vô cùng, nói tóm lại là cả thể xác và tinh thần đều cực kỳ bất ổn.

Lục Chúc Chúc mua cho ông nội mình một ly kem dâu, còn xin chị gái bán kem thêm một quả dâu tươi nữa để trấn an tâm hồn đầy tổn thương của ông nội sau cú sốc tinh thần quá lớn vừa rồi.

Lục Hoài Nhu vừa ăn kem vừa tỏ vẻ nói: “Vừa mới rồi liếc nhìn chỗ giường bệnh ông đã cảm thấy có gì không đúng rồi, chắc chắn có chuyện gì đó sắp xảy ra.”

“Nhân viên đóng vai quỷ hồn kia thật chẳng chuyên nghiệp gì cả, cho dù chỉ là nhân viên đóng giả, nhưng diễn xuất quá kém, từ thân hình, động tác, đến lớp trang điểm sơ sài… chẳng có điểm nào giống một con quỷ, có thể dọa nổi ai chứ?”

Lục Chúc Chúc:???

Không biết vừa rồi người nào đó bị dọa sợ đến suýt ngất ra đó là ai?

Trải qua việc vừa rồi ở nhà ma, lúc chạng vạng tối ba người nhà họ Lục mới đến khu nhạc viện thiếu nhi. 

Khu nhạc viện này có vô số máy gắp búp bê đủ thể loại. Lục Chúc Chúc kéo tay Lục Tuyết Lăng hưng phấn nói: “Bà ơi, con muốn bé heo peppa này.”

Lục Tuyết Lăng mỉm cười, vô cùng tự tin đổi tiền xu nói: “Bà của con được mệnh danh là sát thủ máy gắp thú đó, vì thế con muốn gì cứ nói, bà sẽ gắp hết cho Chúc Chúc.”

“Bà là nhất.”

Lục Chúc Chúc hưng phấn dí sát mặt vào thành kính xem Lục Tuyết Lăng thuần thục di chuyển máy gắp. 

Cái đầu tiên: Thất bại. 

Lục Tuyết Lăng cười cười: “Không sao, khởi động tí thôi mà.”

Lần gắp thứ hai, thứ ba, thứ tư … liên tục thất bại. Lục Tuyết Lăng lau mồ hôi lấm tấm trên trán: “Bà nghi ngờ chiếc máy này có vấn đề, chúng ta đổi cái máy khác nhé.”

Trong nháy mắt, mười mấy đồng xu cứ thế không cánh mà bay, còn đôi tay Chúc Chúc vẫn trống trơn chưa có một con thú nào, cô nhóc nghi ngờ nói: “Bà, không phải bà được mệnh danh là sát thủ máy gắp thú sao?”

Lục Hoài Nhu khoanh tay trước ngực, đứng tựa lưng vào tường, lạnh lùng chế giễu nói: “Chị ấy nói vậy mà con cũng tin, trong một bộ phim truyền hình, quả thực chị ấy đóng một cô nhóc thần đồng gắp thú.”

“Hả…”

Lục Hoài Nhu đi qua đổi tiền xu, tự tin 10 phần nói: “Thực lực chân chính phải thể hiện bằng hành động thực tế.”

Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn ông nội: “Ông nội là giỏi nhất. Ông gắp cho con bé Peppa đi.”

“Lùi lại phía sau đi, nhìn cao thủ chân chính ra tay đây này.”

Lục Hoài Nhu đút tiền xu, bắt tay gắp thú bông, kết quả 20 lượt chơi trôi qua, không một lần trúng đích.

Lục Hoài Nhu: “Rõ ràng máy móc có vấn đề, định hố người chơi à.”

Vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến tiếng hoan hô, hóa ra là bạn nam bên cạnh đã gắp được thú bông cho bạn gái mình.

Lục Chúc Chúc: …

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của nhóc cháu, Lục Hoài Nhu kiên trì nói: “Con chờ đó, ông nhất định sẽ lấy bằng hết đống thú nhồi bông này cho con.”

Lục Tuyết Lăng cười nói: “Thôi chém gió đi ông ơi, tài nghệ không bằng người còn to còi.”

“Ông đây nói được làm được.”

Lục Hoài Nhu hiên ngang đi thẳng đến chỗ quản lý máy gắp thú, nói với nhân viên: “Một thùng thú nhồi bông peppa này giá bao nhiêu, tôi mua lại hết, trả giá gấp đôi.”

Lục Tuyết Lăng:...

Được thôi, tài nghệ có thể không bằng người nhưng chắc chắn ví tiền dày hơn người. Tiền nhiều để làm gì. 

Trên đường về, Lục Chúc Chúc ngồi giữa một đống heo hồng Peppa, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, mãn nguyện: “Yêu ông nội nhất trần đời. Ông nội là lợi hại nhất.”

Lục Hoài Nhu một tay chống lên thành cửa sổ, một tay cầm vô lăng, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Ông nội của con mà lại.”

Chơi cả ngày đã mệt, chưa về đến nhà, Lục Chúc Chúc đã ngủ thiếp trên xe. 

Lục Hoài Nhu nhẹ nhàng bế cháu gái lên, Lục Tuyết Lăng đi theo sau giúp cô nhóc mang hết thú nhồi bông vào nhà. 

Vừa đi đến cổng nhà, đã thấy Lục Tùy Ý và Đường Thiển đứng chờ ở ngoài. 

Lục Hoài Như dự cảm sắp xảy ra điều gì đó không ổn, nhíu mày hỏi: “Hai người đến đây làm gì?”

Lục Tùy Ý nắm chặt tay Đường Thiển, đi đến trước mặt Lục Hoài Nhu, thấp thỏm nói: “Ba… còn và tiểu Thiển chuẩn bị kết hôn, chúng con muốn đón Chúc Chúc về nhà.”

Câu nói này như một đòn trí mạng, đâm thẳng vào ngực Lục Hoài Nhu. 

Trái tim anh cứ thế “Bịch” một tiếng rơi xuống vực sâu. 

Tiếng tây ban nha có nghĩa là người theo chủ nghĩa hòa bình, người yêu hòa bình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện