Cháu Gái Của Siêu Sao

Anh không nỡ


trước sau

Sau khi anh chàng áo vàng cầm túi khoai tây chiên rời đi, Lục Chúc Chúc nhanh nhẹn mò vào túi xách lấy ra thỏi son, vừa nhìn vào cửa kính thuỷ tinh vừa tô lên môi rồi mím môi một cái. Tóc còn hơi ẩm ướt nên cô lấy giấy lau mặt ra lau khô mái tóc đang ướt đẫm.

Cô gái cầm theo hộp cơm tiện lợi vừa đi trong mưa cười lạnh lùng lẩm bẩm nói: “Trà xanh.”

“Gì cơ?”

Cô ta khinh bỉ đánh giá Lục Chúc Chúc một lượt, bọt nước bị dính lên môi bị đầu lưỡi liếm vào trong miệng: “Màu son của cô nhìn rất giống “trà xanh”.”

“…”

Màu son của Lục Chúc Chúc là quà của bà cô tặng cho cô, cô có trêu ghẹo ai đâu chứ! Sao lại thành “trà xanh” rồi hả?

Cô cảm giác được rất rõ ràng thái độ thù địch của cô ta đối với cô, nhưng Lục Chúc Chúc cũng không phải là người dễ bị bắt nạt. Nếu đã nói cô là trà xanh vậy thì cô sẽ dạy cho cô ta biết như thế nào là trà nghệ chân chính.

Lục Chúc Chúc sửa tóc đuôi sam cột bằng ren trắng của mình rồi vén tóc mai giữa trán ra sau tai, nhe răng cười với cô ta một cái: “Chị gái này trang điểm đẹp thật đấy! Chị biết trang điểm làm em ghen tỵ quá đi, đánh phấn cũng dày thật nha. Em thì không biết trang điểm cho lắm, bình thường chỉ biết đánh chút son mà thôi, mấy anh trai thường nói không trang điểm thì trông càng trẻ hơn đấy ạ.”

Đám con trai xung quanh đang ngồi hóng hớt nhìn Lục Chúc Chúc đến mất hồn cũng xếp thành hàng ồn ào nói: “Nói đúng đấy!”

“Con gái không trang điểm mới đẹp.”

“Đẹp tự nhiên mới là đẹp chứ, tôi thích con gái không trang điểm.”

Cô ả dính người kia bị Lục Chúc Chúc chọc tức đến nỗi khuôn mặt trắng bệch: “Mày…mày con điếm này.”

Đám con trai xung quanh đều bị mù rồi sao! Sao có thể bị loại trà xanh kỹ nữ này hấp dẫn vậy chứ!

Lục Chúc Chúc là “trà nghệ đại sư” do Dương Duệ chân truyền có thể làm cho người chết tức đến nỗi sống lại, bà chị này sao có thể là đối thủ của cô chứ. Nhưng loại kỹ thuật này cô bình thường không dám sử dụng lung tung, nếu không cô sẽ bị ông nội đánh mất.

Cô không tuỳ tiện chọc ghẹo bất kỳ ai thì ai cũng đừng nghĩ đến bắt nạt cô.

“Ôi chị xem em này, em ăn nói vụng về, bọn con trai đều nói em không biết âm mưu là gì. Nếu lỡ có đắc tội chị thì chị cũng đừng tức giận với em được không?” Lục Chúc Chúc thân thiện nói: “Nếu không lớp trang điểm sẽ không đẹp đâu ạ.”

Cô ả kia tức muốn hộc máu, không chừng là bị cô chọc tức đến nội thương luôn rồi, sau khi phun hai câu thô tục thăm hỏi sức khoẻ tổ tông cô thì thở phì phò bỏ đi.

Lục Chúc Chúc nhún vai, khoé miệng lộ ra nụ cười thản nhiên. Dám nói cô là “trà xanh” thì cô sẽ cho cô ta biết thế nào là “trà xanh” cao cấp nhất.

Vừa quay đầu lại thì Lục Chúc Chúc nhìn thấy mấy đứa con trai ôm bóng rổ đi xuống cầu thang mà Cảnh Tự đứng phía sau cùng. Lúc đầu cô còn hơi lo lắng, mười năm rồi không gặp sẽ không nhận ra anh. Thực tế là ngược lại, trong đám đông cô đã nhận ra anh ngay khi cô nhìn thấy anh.

Đôi mắt đen nhánh như vũng bùn lôi cuốn người ta trầm luân vào đó, mà khuôn mặt anh không còn là nét thanh tú của thiếu niên nữa, thay vào đó là lạnh lùng và sắc sảo.

Lục Chúc Chúc nhìn nụ hồng vàng chớm nở trên vai anh giống như dấu vết bị lửa thiêu, những cánh hoa hầu như đã tàn lụi hết, vài cánh còn sót lại cũng trong tình trạng sắp vỡ nát.

Son môi trong tay cô rơi trên đất vang lên “cạch” một tiếng.

Hoa hồng vỡ rồi.

Cảm giác đau đến nghẹt thở ùn ùn kéo đến lấp đầy lồng ngực cô. Mỗi tấc da trên thân thể cô giống như bị xé rách ra vậy, nước mắt cô cũng trào ra không kiềm chế được.

Anh bước xuyên qua hành lang đi về phía cô, Lục Chúc Chúc luống cuống nghiêng mặt sang một bên lau sạch nước mắt rồi quay đầu cười với anh: “Anh Cảnh Tự, đã lâu không gặp!”

Cảnh Tự bước đến trước mặt cô, cúi người nhặt thỏi son đã bị gãy mất một nửa lên.

“Gãy rồi, vứt đi.” Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên như thể không còn là anh thuở niên thiếu nữa.

Lục Chúc Chúc mở miệng nhưng không nói được gì. Cái…lời mở đầu gì đây? Cô nhìn Cảnh Tự đến cạnh thùng rác ném thỏi son vào rồi hỏi cô: “Ăn cơm chưa?”

Lục Chúc Chúc vội vàng khoát tay: “Vẫn chưa ăn.”

“Trễ rồi nên về ăn cơm đi thôi, không giữ em.”

Cảnh Tự nói xong đút hai tay vào túi, đi thẳng vào trong màn mưa có ý muốn rời đi. Không phải hỏi câu đó trước rồi câu sau sẽ là “anh mời em ăn cơm” sao! Như vậy là sao đây hả? Đút hai tay vào túi, ai cũng không yêu à?

Lục Chúc Chúc nhanh chóng đuổi kịp anh: “Anh Cảnh Tự, em đặc biệt đến tìm anh mà, anh không mời em ăn cơm sao?”

Cảnh Tự lạnh nhạt nói: “Mới thua rồi, không có tiền.”

“Hết tiền cũng không sao cả, em mời anh cũng được.”

Anh cười một cách uể oải: “Tôi thân với em lắm sao?”

Hình như không…không thân lắm.

Lục Chúc Chúc được Lục Hoài Nhu cưng chiều đã mười năm, cũng đã quen kiêu ngạo suốt mười năm, từ trước giờ cô chưa bao giờ theo đuổi ai một cách vô ích như thế này cả. Trong ánh mắt của anh đã không còn sự chân thành của năm đó nữa mà đã trở thành sự thờ ơ, hờ hững.

Đúng thật là…thay đổi rồi.

Cảnh Tự không nhìn cô, tiếp tục bước về phía trước.

“Hôm nay em đến báo danh gặp Cảnh Triết rồi, anh ta nói với em là anh ở đây, em đã hấp tấp vội vàng đến tìm anh đấy.” Lục Chúc Chúc bất chấp đuổi theo anh: “Anh, anh còn nhớ tên em không?”

Mưa vẫn như trút nước thấm đẫm đôi mắt anh. Cuối cùng anh cũng dừng chân lại quay sang nhìn cô. Nước mưa tí tách tạt lên mặt cô làm cho tóc mai dính lên trán, càng lộ vẻ động lòng người của cô gái nhỏ.

Chiếc áo thun trắng phong phanh ướt nhẹp dính vào người cô, trước ngực bị nước mưa thấm ướt lộ ra màu sắc của nội y.

“Lục Chúc, em đã lớn rồi.”

“Hả?”

Cảnh Tự cởi áo khoác của mình ra ném lên trước ngực cô để cô che lại đồ lót lộ ra trước ngực: “Đã lớn rồi thì phải giống dáng vẻ của người lớn, đừng giống như trẻ con nữa, mau trở về đi.”

“Người ta cố ý đến tìm anh mà.”

“Tìm tôi làm gì, mời em ăn cơm à?”

“Chúng ta lâu lắm rồi không gặp.” Lục Chúc Chúc hơi buồn: “Ôn chuyện cũ cũng không được sao?”

“Chẳng có gì cần ôn lại cả, mau về đi.”

Cảnh Tự ngước mắt nhìn trời mưa càng ngày càng to mà cô gái nhỏ lại chỉ mặc mỗi cái áo thun trắng phong phanh. Sau đó anh không kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã lớn cả rồi, chuyện lúc nhỏ dù có là gì cũng chẳng ai tin là thật cả.”

“Em tin là thật mà.” Lục Chúc Chúc vội vàng đuổi theo kéo mạnh cổ tay anh lại, giọng nói mang theo cầu xin: “Tất cả chuyện xảy ra khi nhỏ em vẫn chưa quên, em vẫn luôn nhớ anh mà.”

Bỗng nhiên Cảnh Tự dừng bước, bàn tay dưới tay áo không kiềm chế được run rẩy. Một câu nói “em vẫn nhớ anh” của cô ngay lập tức làm tan nát trái tim sắt đá của anh. Lục Chúc Chúc nhón chân lên muốn chạm vào đoá hồng đã tàn lụi trên vai anh: “Anh, sao hoa hồng bị vỡ rồi?”

Cảnh Tự trơ mắt nhìn cô dựa vào gần mình cùng với mùi hương ngọt ngào quanh quẩn trên người. Thời điểm đầu ngón tay cô chạm vào anh, anh xấu hổ lùi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Lục Chúc, đừng qua đây.”

Cô vẫn quyết không nghe theo run giọng hỏi: “Anh, hoa hồng vì sao lại vỡ?”

“Chẳng tại sao cả, vỡ thì vỡ thôi.”

Anh ngẩng đầu lên âm trầm liếc cô: “Em cứ xem như tôi chưa bao giờ tồn tại, đừng đến tìm tôi nữa.”

“Anh lừa em!” Lục Chúc Chúc đột nhiên trở nên kích động: “Chúng ta đã hứa rồi mà! Anh nói anh sẽ quay lại, đại học tốt nhất Bắc Thành, chúng ta đã hứa rồi mà, anh không được lừa em!”

“Tôi lừa em thì sao?”

Khoé môi anh lạnh lùng cong lên: “Tôi lừa em đấy, Lục Chúc, chuyện lúc hồi nhỏ cũng chỉ có mỗi em ngu ngốc tin nó là thật thôi.”

Lục Chúc Chúc cởi áo khoác của anh ra rồi ném thật mạnh xuống đất, phẫn hận nhìn anh: “Cảnh Tự là đồ lừa gạt!”

Cảnh Tự thẫn thờ đứng lặng thật lâu trong mưa, nỗi đau lan tràn khắp cơ thể. Anh nhặt áo khoác từ dưới đất lên rồi xoay người rời đi. Một lúc sau, cô gái nhỏ đỏ mặt chạy đến đoạt lại áo khoác màu đen ướt nhẹp trong tay anh che trước ngực mình rồi thở phì phò chạy đi.

Cảnh Tự nhìn theo bóng lưng của cô rồi quay người lại lấy từ trong túi ra thỏi son đã gãy kia. Đôi mắt anh tối sầm lại, sắc mặt cũng dần lạnh lùng.

Vừa hư vừa nát thì nên vứt đi thôi.

Nhưng anh không nỡ, không nỡ vứt đi.

Lục Chúc Chúc ôm áo khoác đen của anh, cả người ướt đẫm thất hồn lạc phách đi dưới mưa to. Cô muốn khóc nhưng khóc không nổi nữa, cô cảm thấy bản thân như một con ngốc vậy. Trong lòng cô vô cùng hốt hoảng, không muốn để bạn cùng phòng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình nên Lục Chúc Chúc đi đến căn hộ Lai Đinh mà bà cô đã tặng cô.

Căn hộ Lai Đinh không hổ danh là căn hộ cao cấp số một số hai Bắc Thành. Sảnh vào mang phong cách tối giản, xa hoa nhưng không phách lối. Chỉ cần chủ nhà bước vào thì bảo vệ sẽ đứng dậy chào đón vô cùng trang trọng, cung kính sau đó sẽ giúp cô mở cửa thang máy, bấm số tầng. Thang máy mỗi nhà một cái, cần quẹt thẻ để thang máy trực tiếp đưa người đến tận cửa phòng.

Căn hộ là phòng nam bắc thông nhau, ba mặt đều là cửa sổ thuỷ tinh sát đất, tầng cao nên tầm nhìn rất tuyệt, có thể nhìn hết toàn cảnh khu Hồ và trường đại học. Căn hộ này chỉ cần xách hành lý vào là có thể ở, việc trang trí phòng do tự tay Dương Duệ làm.

Tủ treo quần áo có đủ quần áo và vật dụng hằng ngày dùng cho bốn mùa rất phù hợp với cô. Ngăn kéo nhỏ còn đựng nội y sạch sẽ làm từ vải bông, những gì cần có đều có sẵn không thiếu cái gì.

Lục Chúc Chúc bị uất ức ở chỗ Cảnh Tự trong phút chốc đã được an ủi bởi sự trang trí ấm áp của căn phòng này, cô có muốn khóc cũng không khóc nổi nữa.

Cô có ông nội thương cô nhất, bà cô và ông dượng, còn có cha mẹ và em trai Mì Ăn Liền nữa, cô rất hạnh phúc mà.

Hạnh phúc yên ổn và ấm áp.

Giống như những gì cô từng nói với Cảnh Triết, đã hơn mười năm nay cô dường như không có thanh xuân vì không có đau khổ và nước mắt mà chỉ toàn là sự ấm áp và dịu dàng của người thân, nuôi dưỡng cô trong vùng đất ôn hoà nhất, trưởng thành trong sự đơn thuần mà vui vẻ.

Chàng trai thích mặc đồ đen năm đó có lẽ là điều khó vượt qua duy nhất trong thanh xuân của cô.

Lục Chúc Chúc ngâm mình trong bồn tắm tích hợp, vừa vọc bong bóng vừa gửi tin nhắn thoại cho Tưởng Thanh Lâm kể hết toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho cô nghe, chi tiết bao gồm cả gương mặt điển trai của Cảnh Tự khiến người ta phải đau lòng khi nhìn thấy…

Vì thế nên đề tài giữa hai người trực tiếp thay đổi thành bàn về giá trị nhan sắc của con trai luôn…

“Mới hai năm mà anh ấy đã vượt qua hết tất cả các mặt của ông nội tớ rồi!”

Tưởng Thanh Lâm: “Tất cả các mặt là nói những mặt nào vậy?”

Lục Chúc Chúc: “Không nói rõ được, tớ cảm thấy anh ấy đẹp trai. So với anh ấy thì tớ vẫn giống như học sinh tiểu học vậy…”

Tưởng Thanh Lâm: “Lục Chúc Chúc! Cậu khống chế bản thân lại đi! Cậu là cháu gái của người mẫu nổi tiếng thế giới đấy, cậu thấy chưa từng trải hay sao!”

Lục Chúc Chúc: “【 Lau máu mũi 】”

Tưởng Thanh Lâm: “Cậu đã mang áo của anh ấy về rồi, đây là cơ hội đấy. Lần sau có thể đến tìm anh ấy lấy cớ trả lại áo.”

Lục Chúc Chúc: “Đúng là tớ có ý đó.”

Tưởng Thanh Lâm: “Vậy cậu phải giúp anh ấy giặt sạch đó, cậu biết giặt quần áo không?”

Lục Chúc Chúc: “Yên tâm đi, tớ đang giặt nè.”

Tưởng Thanh Lâm: “Không phải cậu đang tắm sao?”

Nằm trong bồn tắm đầy bong bóng, Lục Chúc Chúc treo áo khoác màu đen trên đôi chân thon dài của mình rồi gửi một tấm ảnh chói mắt cho Tưởng Thanh Lâm: “Giặt sạch rồi nè.”

Tưởng Thanh Lâm: “…”

Tớ nghĩ cậu đang cho học sinh trung học mệnh khổ xem phim nóng thì có!

Tưởng Thanh Lâm: “Sao cậu lại ôm áo khoác của anh ấy đi tắm hả? Có cần si mê như vậy không chứ!”

Lục Chúc Chúc: “Đi tắm tiện giặt luôn mà.”

Triệu Tử Mặc là một anh béo cũng từng là thành viên cũ của đội thể thao điện tử nổi tiếng GEM. Hai năm qua cũng có rất nhiều chiến tích huy hoàng, tên tuổi nổi tiếng trong giới gọi là “Bàn gia”. Sau đó vì chấn thương cơ nên phải nhập viện một thời gian lại ngay lúc GEM đang thay máu mới, sửa đổi quy chế nên anh ta bị sa thải.

Đội tuyển GEM chiêu mộ một số lượng lớn tuyển thủ vừa tài năng lại trẻ tuổi, hầu hết còn rất đẹp trai nữa. Tiêu chí của đội tuyển là “thần tượng hoá tuyển thủ eSport” – Vừa muốn có cúp lại vừa muốn cả danh tiếng.

“Từ lúc đó trở đi, Bàn gia tôi đã biết kỷ nguyên mới của giới thể thao điện tử đến rồi.”

Trong thang máy, anh béo vỗ bả vai của Cảnh Tự nói: “Chơi điện tử đạt sáu phần chỉ là điều kiện cơ bản nhất mà thôi, cậu còn phải nổi tiếng nữa. Làm sao để nổi tiếng? Phải đẹp trai nè, tính cách hài hước, dễ mến nè. Cậu xem Toy với PP đi, mấy người này trong giới rất nổi tiếng nha, người nào cũng có cả triệu fan trở lên đấy.”

Cảnh Tự liếc anh ta một cái, giọng nói lười biếng, uể oải: “Thì sao?”

“Thì là tôi phát hiện ra cậu chứ sao!” Anh béo chỉnh chỉnh lại cổ áo: “Lu thần, nếu cậu có thể nổi tiếng thì những người này sao tranh được chứ! Chúng ta chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Mà cũng không đúng, cơ hội đến rồi mà.”

Đang nói thì cửa thang máy mở ra vào một gian phòng khách với ba bức tường bằng kính thuỷ tinh trong suốt. Cảnh Tự bước vào, thông qua cửa kính trong suốt này có thể nhìn thấy phòng đào tạo tuyển thủ eSport ở tầng dưới. Các thành viên trong nhóm mặc đồng phục đồng nhất, đeo tai nghe, gõ bàn phím và hòa mình vào trò chơi.

Anh béo dẫn Cảnh Tự đến trước mặt người đầu tư của đội tuyển rồi cung kính nói: “Vương tổng, đây là toàn bộ tư liệu của đội tuyển Fly chúng tôi, mời ngài xem qua.”

Vương tổng nhận tư liệu cũng không xem, ngược lại tầm mắt lại rơi lên người Cảnh Tự. Anh mặc một chiếc áo thun tay dài, đội mũ lưỡi trai màu đen, đôi mắt đen thẳm toả ra ánh sáng thâm trầm. Mặc dù nhìn qua rất trẻ nhưng ánh mắt từ lâu đã không còn chút ngây thơ nào của tuổi trẻ.

Vương tổng đã gặp qua rất nhiều người, tự nhiên ông ta có thể cảm nhận được sự bình tĩnh khác thường của thằng nhóc này. Tật xấu lớn nhất của tuổi trẻ là xốc nổi, có được ít thành tích liền bị xông đến chóng mặt, tìm không ra phương hướng. Nhưng trên người cậu trai trẻ trước mặt ông ta này một chút cũng không nhìn ra chút xốc nổi nào.

“Tôi nói thẳng luôn nhé, đội tuyển của cậu chẳng có giá trị gì đáng để đầu tư cả.”

“Chuyện này…Vương tổng, ông không thể nói vậy được.” Anh béo lúng túng xoa đầu: “Mặc dù đội của chúng tôi bây giờ chỉ còn lại hai đội viên nhưng chỉ cần được đầu tư đủ tiền cùng với sự kêu gọi của Bàn gia tôi thì còn sợ tuyển không được tuyển thủ tốt hay sao!”

“Giá trị lớn nhất của đội các cậu là cậu ta.” Vương tổng châm một điếu thuốc, dùng đầu thuốc chỉ về phía Cảnh Tự: “Lu thần, tuần trước cậu đã đánh bại thành viên tiềm năng nhất trong đội của tôi.”

“Vậy ư?” Anh béo thở nhẹ một hơi rồi cười nói: “Lu thần là hạt giống tốt mà chính tay Bàn gia tôi phát hiện ra, chắc chắn có tiềm năng!”

“Vì thế tôi chính thức mời cậu gia nhập đội tuyển Sky của tôi, mức lương của cậu cũng là mức lương của đội viên hạng nhất, lương khởi điểm là tám trăm ngàn một năm.”

Anh béo trợn mắt há miệng. Anh ta nói mà, sao người đầu tư của Sky lại bỗng nhiên đồng ý gặp bọn họ được chứ, thì ra là muốn đến để đào góc tường! Còn là đào ngay trước mặt anh ta nữa chứ, thật sự là quá kiêu ngạo!

“Vương tổng, ngài làm thế này thật là không tử tế chút nào, Cảnh Tự là người tôi mang từ Nam thành đến, là người của tôi.”

“Triệu Tử Mặc, cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện như thế với tôi?” Vương tổng nói chuyện với anh béo cũng không khách sáo chút nào nữa: “Thời buổi này không có giá trị nào là không thể thay thế, không có danh tiếng thì cậu cũng chỉ là…”

Ông ta so anh với ngón út của ông ta: “Đội tuyển Fly của cậu cần danh tiếng thì không có, thành viên trong nhóm cũng không đủ mà còn muốn xin đầu tư từ tôi à? Cậu tiếp tục nằm mơ đi!”

“Ông…”

Gò má của anh béo kìm nén đến mức đỏ bừng cả lên nhưng cũng không nói được lời nào. Anh hiểu rõ cách sỉ nhục của người giàu vốn là trực tiếp như thế, sẽ không cho ai có cơ hội để phản bác.

“Lu thần, cậu cảm thấy thế nào, có muốn suy nghĩ một chút không?” Vương tổng đứng cạnh cửa sổ sát đất giơ tay ra vẽ một cái bánh: “Đợi đến khi cậu thực sự có danh tiếng, nổi tiếng rồi thì lương khởi điểm sẽ không ít hơn hai triệu.”

Anh béo lo lắng nhìn anh: “Cảnh Tự, cậu không thể bị tiền tài che mắt, không quan tâm đến tình hữu nghị cách mạng được.”

Cảnh Tự nhìn Vương tổng, trong giọng nói mang theo sự hờ hững, giễu cợt nói: “Hai triệu đã muốn mua đứt tôi à, ít quá rồi đó.”

Vương tổng cũng không nổi giận nói: “Thanh niên các cậu đúng là mắt cao hơn đầu, cậu là sinh viên trường dạy nghề phải không? Cậu thử nhìn một chút, cho dù là sinh viên tốt nghiệp các trường đại học nổi tiếng thì có tìm được
một công việc với mức lương như thế không? Con người thì vẫn là nên đi từng bước vững vàng, ổn định.”

Cảnh Tự cũng bước qua đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn những đội viên đang chiến đấu trong phòng huấn luyện. Bọn họ tập luyện ở đây, ăn uống và sinh hoạt cũng ở đây, toàn cảnh sinh hoạt đều bị theo dõi mà không có bất kì cản trở nào.

“Tôi sống tự do quen rồi.” Tay Cảnh Tự đút vào túi quần: “Không thích làm việc cho người khác, cũng không muốn làm loại bán mạng kiến tiền này.”

Vương tổng nghe ra ý của anh: “Tôi hiểu rồi, thì ra cậu còn muốn làm ông chủ nữa à.”

Cảnh Tự cười lạnh: “Thiếu ít tiền, muốn kiếm thì phải kiếm thật nhiều tiền.”

“Tôi đã gặp rất nhiều kiểu thanh niên mắt cao hơn đầu như vậy rồi, tự cho rằng mình có chút bản lĩnh thì có thể bay lên trời. Cuối cùng không phải từng người, từng người một đều ngã tan xương nát thịt sao.”

“Tôi không phải bọn họ.”

“Thế thì tôi mỏi mắt mong chờ.”

Cảnh Tự không thèm quay đầu rời khỏi phòng khách. Anh béo vội vàng đuổi theo cùng vào trong thang máy: “Vừa nãy doạ chết bố rồi, tôi thực sự sợ rằng cậu không kháng cự nổi cám dỗ của đồng tiền mà đồng ý với bọn chúng.”

Cảnh Tự lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Bố của ai?”

Anh béo liền sửa miệng ngay lập tức: “Từ nay trở đi cậu chính là bố tôi!”

“Anh không xứng làm con tôi, xấu xí.”

“Kỳ thị người xấu xí là không được nha, Bàn gia tôi mặc dù xấu nhưng tôi có kỹ thuật đó.”

Thang máy đến tầng một của khu trò chơi dưới đất thì Cảnh Tự bước ra ngoài.

“Đến đây làm gì vậy?” Anh béo hỏi.

“Hết tiền rồi, đi kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Khu trò chơi này không phải tụ điểm giải trí bình thường mà lại có một chút tính chất cờ bạc nhưng cũng không quá rõ ràng.

Anh béo đi bên cạnh anh, miệng lải nhải: “Nói thật thì ban đầu tôi để cậu theo tôi đi thi đấu, cậu cũng không hỏi gì khác ngoài ba chữ: kiếm tiền hả.”

Anh ta vỗ ngực Cảnh Tự một cái rồi tò mò hỏi: “Vậy có nghĩa nhà cậu thật sự rất nghèo phải không?”

Cảnh Tự đứng ở lan can tầng hai của khu trò chơi thờ ơ nói: “Không có nhà.”

“Nghề eSport ấy mà, có mấy người mà không phản nghịch đâu. Tôi dẫn người mới mấy năm nay, đứa trẻ phản nghịch như cậu tôi gặp nhiều rồi.”

Anh béo chống khuỷu tay lên lan can rồi nói: “Cuối cùng hầu hết… đều về nhà với cha mẹ cả. Tự mình lớn lên cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”

“Không thể về, cũng không muốn về.”

“Sao thế, cha mẹ cậu không cần cậu à?”

Tay Cảnh Tự nắm chặt thành quả đấm, một hồi lâu sau anh mới chậm rãi buông ra, nhẹ giọng nói: “Là tôi không cần bọn họ nữa.”

Trận hoả hoạn đó đã thay đổi tất cả.

Hai năm đó, anh nằm trên giường bệnh mỗi ngày đều có thể ngửi được mùi hôi thối, mùi thối đó tản ra từ những mụn nước lớn nhỏ đang mưng mủ trên lưng anh…Khiến anh kinh tởm đến buồn nôn.

Ngày qua ngày, anh cảm thấy bản thân đang từng chút, từng chút một thối rữa.

Chàng trai hoạt bát, sáng sủa ngày xưa đã không còn nữa, anh vĩnh viễn bị bỏ lại trong địa ngục. Mà người bỏ rơi anh không phải ai khác lại chính là người mẹ thân yêu nhất của anh…

Trong ngọn lửa phủ khắp đất trời, Cảnh Tự mãi mãi sẽ không quên bà ta cõng Cảnh Triết đang gào khóc thảm thiết rồi để lại cho anh…bóng lưng rời đi quyết tuyệt như thế nào.

Anh biết chuyện đó là bất đắc dĩ, cũng biết rằng… bà ta buộc phải chọn một trong hai đứa trẻ, nếu không hậu quả sẽ là ngọc đá cùng vỡ.

Bà ta đã chọn Cảnh Triết.

Tốt lắm, con người đều có tâm lý thương hại sự yếu đuối, huống chi đây còn là phận làm cha mẹ, bà ta đưa ra lựa chọn theo bản năng nhất mà thôi.

Nhưng ngược lại cũng đã đẩy anh vào nơi địa ngục tuyệt vọng.

Mang những phần da từ nơi còn nguyên vẹn trên cơ thể ghép vào những phần da bị thương tổn hoàn toàn, đây gọi là cấy da. Cảnh Tự đã phải trải qua loại phẫu thuật cấy da đau đớn thấu xương ấy trong một khoảng thời gian rất dài. Sự đau đớn như thế cộng với việc phải liên tục phẫu thuật hàng năm làm anh không có cách nào tiếp tục học hành nữa, thành tích cũng không ngừng tuột dốc.

Ngày anh bước ra khỏi cổng bệnh viện, nắng hè chói chang, bầu trời không một gợn mây. Các bác sĩ ăn mừng với anh, chúc mừng anh phá kén hoá bướm, một lần nữa tái sinh. Một nụ cười giễu cợt xuất hiện nơi khóe miệng anh.

Tái sinh gì chứ?

Trái tim anh đã bị nuốt chửng bởi sự hận thù vô bờ bến từ lâu, vĩnh viễn đoạ trong Tu La.

Nghe nói gần đây Trương Hổ nghiện trò chơi điện tử, Tưởng Thanh Lâm lôi kéo Lục Chúc Chúc đến khu trò chơi tầng một của trung tâm mua sắm bắt cậu.

Ánh đèn trong khu trò chơi sáng tỏ, bày ra rất nhiều dụng cụ chơi điện tử cỡ lớn, có trò đua xe, cũng có trò bắn súng hoặc máy tập nhảy.

Tưởng Thanh Lâm vừa vào cửa liền nhìn thấy Trương Hổ. Thằng nhóc này đang cầm cây súng đồ chơi bắn điên cuồng, bắn đến độ đỏ mặt tía tai, hai mắt toả sáng.

“Trương Hổ!”

Trương Hổ quay đầu lại liền thấy Tưởng Thanh Lâm và Lục Chúc Chúc, ngỡ ngàng hỏi: “Hai người sao lại ở đây?”

“Mẹ cậu nói cậu tan học liền đến đây chơi điện tử, tụi tớ đến bắt cậu về!” Tưởng Thanh Lâm kéo cậu ra, tức giận nói: “Nghiện trò chơi như thế cậu còn muốn thi đại học không hả!”

“Ây da, tớ tan học tiện đường ghé qua chơi chút thôi, thư giãn tí.”

Lục Chúc Chúc nhìn đồng xu đang ào ạt rơi ra từ máy trò chơi thì hỏi: “Đây không phải là cờ bạc sao?”

“Đúng vậy, cái này rất thú vị nha! Chơi hay còn có thể kiếm tiền nữa, tớ có một người anh em chơi cái này hai ngày kiếm được hai nghìn đấy!”

Tưởng Thanh Lâm: “Nhiều dữ vậy!”

“Chứ còn gì nữa, chơi điện tử cũng kiếm được tiền, mấy cậu không nghĩ tới phải không?”

“Vậy cậu kiếm được bao nhiêu rồi?”

“Tớ…” Trương Hổ đỏ mặt nói: “Tớ thua năm trăm rồi.”

Hai cô gái trố mắt nhìn nhau, Lục Chúc Chúc nói: “Vậy cái này cũng tính là cờ bạc mà.”

“Không phải cờ bạc mà là dựa vào kỹ năng để thắng tiền, cậu xem này, đây là trò chơi bắn súng, một người chơi một lần là một đồng, trên thực tế là có thể dùng đồng xu trò chơi này đến quầy phục vụ để đổi.

“Có chuyện dễ dàng như thế sao?”

“Nhưng điều kiện tiên quyết là trong thời gian quy định phải bắn trúng số người quy định, nếu không thì mất tiền.”

“Vì thế nên cậu cứ như vậy thua hết năm trăm đồng?”

“Chỉ cần tớ tập luyện nhiều chút chắc chắn có thể kiếm tiền!” Trương Hổ nói rồi lại cầm cây súng đồ chơi lên: “Mấy cậu nhìn tớ chơi một ván là biết, còn thiếu một chút xíu nữa thôi à.”

Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm đứng sau lưng cậu tò mò nhìn cậu chơi trò chơi, trò chơi này tương tự với trò bắn nhau, tiền xu đưa vào số lượng không giống nhau, tỷ lệ kiếm tiền với tỷ lệ cược tiền cũng không giống.

Sau khi cậu “chiến đấu kịch liệt” đầy máu tanh một phen thì trên màn ảnh hiện ra: “Thật đáng tiếc, game over.”

Tưởng Thanh Lâm nói: “Cậu nhìn đi! Sao có thể dễ dàng để cậu thắng nhiều tiền như vậy chứ, gần như là đa số mọi người chắc chắn đều sẽ thua!”

Trương Hổ thất vọng đặt súng xuống, dậm chân một cái nói: “Tớ thiếu chút xíu xiu nữa thôi mà! Mấy cậu còn tiền không, cho tớ mượn một ít đi ván sau tớ chắc chắn sẽ gỡ lại được!”

“Không ngờ nha Trương Ngọc Thư cậu cũng có tiềm năng làm dân cờ bạc lắm đấy!” Tưởng Thanh Lâm tức giận nói: “Sinh viên, cậu mau nói với Trương Hổ đi, chuyện này có thật hay không.”

Lục Chúc Chúc nghiêm túc nói: “Sinh viên chị đây cảm thấy đây chính là một cái động không đáy, nhân lúc còn sớm nên rút chân ra nếu không sẽ càng lún càng sâu.”

“Cậu xem đi, Chúc Chúc đã nói thế rồi, mau theo tụi tớ về!”

“Không được, tớ…tớ đã mượn bạn học ba trăm rồi, ba tớ mà biết chắc chắn sẽ đánh tớ chết!” Trương Hổ gần như đã leo lên lưng hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Dù chết tớ cũng phải lấy lại tiền vốn.”

“Cậu còn mượn tiền bạn học, cậu điên rồi sao!”

Trương Hổ nhìn Lục Chúc Chúc: “Chúc béo, cho tớ mượn ít tiền đi.”

“Chúc béo, không được cho nó mượn! Nó chắc chắn sẽ lại thua hết sạch!” Tưởng Thanh Lâm kéo cô ra ngoài: “Chúng ta gọi điện thoại cho chú Trương, kêu chú ấy mau qua đây.”

“Đừng mà, xin hai cậu đó! Nếu mấy cậu gọi điện thoại cho ba tớ thì tớ xong đời rồi.”

Lục Chúc Chúc nhìn xung quanh đây đều là người chơi “chém giết” mù quáng hỏi: “Những máy trò chơi này thật sự có thể kiếm tiền?”

“Nếu chơi thực sự giỏi thì có thể kiếm rất nhiều tiền.”

Lục Chúc Chúc lục lọi trong túi xách của cô, lấy ra một ít tiền lẻ đem đến quầy phục vụ đổi một ít tiền xu rồi nói với Trương Hổ: “Tớ giúp cậu kiếm tiền về, nhưng chỉ một lần này thôi, sau này cậu không được đến nơi này nữa.”

“Oa! Chúc béo thật là có nghĩa khí!”

Lục Chúc Chúc mua một ít tiền xu có tỷ lệ cược thấp nhất, dễ dàng bắt đầu với trò bắn súng, cầm súng bắn điên cuồng một trận là được thôi.

Cô cầm súng lên vô cùng đẹp trai, dựa vào cách mà Trương Hổ đã dạy cô dùng tốc độ nhanh nhất bắn vào đầu. Thế nhưng dường như cô đã đánh giá thấp độ khó của trò này rồi, trận thứ nhất vừa xong, Lục Chúc Chúc thua mất tiêu.

Trương Hổ cổ vũ nói: “Mới chơi trận đầu tiên mà đã đạt được trình độ như thế là rất tốt rồi. Chúc béo, cậu chơi lại lần nữa đi, không chừng có thể chuyển bại thành thắng đấy.”

Lục Chúc Chúc nghe cậu nói vậy cũng có chút không cam lòng, trò này rõ ràng không khó cũng thiếu một chút xíu xiu thôi mà…

“Vậy tớ đi đổi thêm ít tiền xu nữa.”

“Tớ đợi cậu!” ( =)))))) má ơi cười xỉu 2 cái ng ngây thơ này)

Tưởng Thanh Lâm nhìn Lục Chúc Chúc chơi cũng cảm thấy khá dễ: “Chúc béo hay là cậu cho tớ mượn ít tiền đi, nhiều người sức lớn, chúng ta cùng nhau lấy lại tiền về cho Trương Hổ.”

“Không thành vấn đề, đi thôi!”

Nửa tiếng sau, ba người bạn nhỏ thua sạch túi, ngồi trên bậc thang ngoài phòng trò chơi, mặt mày xám xịt.

“Thôi xong rồi.” Trương Hổ ôm đầu đau khổ nói: “Bây giờ tớ nợ khắp nơi, có thể cả đời này cũng mù mịt luôn.”

Đầu óc Tưởng Thanh Lâm cũng trống rỗng, đần độn hỏi Lục Chúc Chúc: “Lúc nãy cậu cho tớ mượn bao nhiêu tiền vậy?”

Lục Chúc Chúc: “Không biết nữa, dù sao thì trên người tớ một cắc cũng không còn.”

Tưởng Thanh Lâm ôm đầu vụn vỡ hô lên: “Tớ thế mà lại thiếu nợ thần tượng của tớ một đống tiền, sau này tớ còn mặt mũi nào mà theo đuổi thần tượng chứ huhu! Đành phải tự khai trừ bản thân ra khỏi fandom thôi.”

Mười mấy năm nay Lục Chúc Chúc sống thuận gió thuận nước cũng là lần đầu gặp phải thể loại cờ bạc xảo trá như thế này, cô không cam lòng nghiến răng nói: “Tớ không tin tớ không thể phá đảo được cái trò này! Chơi lại lần nữa!” Nói xong cô đi vào phòng trò chơi, bước thẳng đến trước quầy.

Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ vội vàng đuổi theo: “Chúc béo, không phải cậu hết tiền rồi sao?”

Lục Chúc Chúc lấy từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng VIP màu đen ra, hào phóng nói: “Quẹt thẻ! Tớ vẫn không tin!”

Nhân viên trước quầy phục vụ nở một nụ cười: “Chị khuyến khích mấy đứa nên mua tiền xu loại đặt cược lớn nhất, một lần liền có thể lấy lại những gì đã thua lúc trước.”

Tưởng Thanh Lâm nhỏ giọng hỏi: “Vậy loại tiền xu tỷ lệ cược lớn nhất bao nhiêu tiền?”

Nhân viên phục vụ nhìn ra trọng lượng của tấm thẻ tín dụng trên tay của Lục Chúc Chúc nên nói: “Một ván hai nghìn, thắng thì có thể kiếm được hai mươi nghìn.”

Trương Hổ với Tưởng Thanh Lâm há hốc: “Oa, nếu như thế thì chúng ta không những lấy lại toàn bộ tiền thua mà còn kiếm được thêm nữa!”

Lục Chúc Chúc cũng đã thua đỏ mắt liền nói: “Vậy tôi mua hai nghìn tiền xu.”

“Được thôi, lập tức phục vụ ngài!”

Nhân viên trước quầy phục vụ tươi cười rạng rỡ gõ máy tính lạch cạch. Đúng lúc này thẻ trong tay Lục Chúc Chúc đột nhiên bị người ta lấy mất.

“Cái tốt không học lại đi học cờ bạc.” Giọng nói trầm thấp lại lạnh lùng giống như gió tuyết vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, mọi tế bào trong cơ thể Lục Chúc Chúc đều bừng tỉnh, ngọn lửa tà ác trong não nhanh chóng bị dập tắt. Cô quay đầu đón nhận đôi mắt đen nhánh mà sáng trong của Cảnh Tự.

Mặt Lục Chúc Chúc đột nhiên đỏ như lửa đốt, hai tai cũng đỏ ửng. Éc! Đi cờ bạc thì bị bắt, cô không còn là tiểu tiên nữ nữa rồi.

Cảnh Tự đoạt lấy thẻ đen, vỗ nhẹ lên khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, động tác không được lịch sự cho lắm nhưng lại có phần bất lực cưng chiều: “Thua hết bao nhiêu?”

“Không, không biết.” Giọng Lục Chúc Chúc nhỏ như muỗi kêu: “Chắc là vài trăm.”

“Chỉ có vài trăm?”

Cô gái nhỏ giống như cún con làm việc xấu bị bắt, thẹn thùng nói: “Hình, hình như hơn một…hơn một nghìn.”

Cảnh Tự lại dùng thẻ cốc đầu cô, Lục Chúc Chúc vội vàng đưa tay ra đỡ, nhỏ giọng cầu xin: “Em sai rồi, thật sự không dám nữa đâu mà anh.”

Cảnh Tự bị cô gọi một tiếng “anh trai”, gọi đến lòng cũng mềm luôn.

Anh quen cửa quen nẻo mở túi xách của cô, lấy bóp ra bỏ thẻ vào, bình tĩnh hỏi: “Rốt cuộc thua hết bao nhiêu.”

“Chắc là…ba nghìn bảy.”

“…”

Cảnh Tự lần nữa rút thẻ tín dụng của Lục Chúc Chúc ra đưa cho nhân viên phục vụ: “Đồng loại A.”

“Đồng loại A!” Nhân viên phục vụ nói: “Đồng A một viên hai nghìn, ngài cần mấy viên?”

“Một viên.”

“Một viên?” Nhân viên phục vụ không nhịn được đánh giá Cảnh Tự một cái. Đây chính là dốc hết sức lực sao! Anh ta tự tin đến mức nào chứ.

Máy trò chơi cũng không nhìn mặt người, anh ta nghĩ đẹp trai thì thắng được chắc?

Cảnh Tự quay đầu hỏi Lục Chúc Chúc: “Thẻ có giới hạn không?”

“Ực, không giới hạn.”

“Tôi có thể quẹt thẻ không?”

“Được, được, được!” Lục Chúc Chúc nịnh nọt nói: “Anh ơi, anh muốn quẹt sao cũng được hết.”

“Mật mã là gì?”

“Sinh nhật anh.”

“…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện