Ninh Giang Thành đi một lúc thì cũng quay lại bàn ăn, cả ba cứ thế dùng bữa tối trong không khí ấm áp và vui vẻ, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ ba người họ chính là một gia đình.
Ăn tối xong thì cũng đã trễ, Ninh Giang Thành lái xe đưa cả hai về nhà.
Anh đưa Thẩm Thiên Hương về nhà của cô trước, trên đường đi vì đã mệt từ trước đó nên Ninh Tường Gia đã ngủ gục trên xe, Thẩm Thiên Hương ngồi bên cạnh nhìn con trai ngủ.
Ninh Giang Thành quan sát qua gương thấy thế, anh chỉnh lại điều hòa trong xe, xe dừng lại đợi đèn đỏ thì anh quay người đưa cho cô áo khoác của mình.
Thẩm Thiên Hương hiểu ý nhận lấy, cô khoác lên người cho Ninh Tường Gia, Ninh Giang Thành nhìn cô mỉm cười khiến cho cô ngồi ngây ra một lúc.
Cả hai cứ thế bốn mắt nhìn nhau, cho đến khi đèn xanh hiện lên, xe phía sau cũng bóp kèn thì Ninh Giang Thành mới hoàn hồn quay lại vị trí của mình cho xe rời đi.
Xe lăn bánh trên đường dài, Ninh Giang Thành cứ được một lúc là sẽ nhìn vào gương, anh đang nhìn con trai mình hay nhìn Thẩm Thiên Hương thì chỉ có anh biết rõ.
Đến khi Thẩm Thiên Hương phát hiện nhìn lên, bị phát hiện mình đang nhìn lén cô anh liền giật mình.
Thẩm Thiên Hương nhăn mặt, cô không biết người đàn ông này đang làm gì nữa.
Cả hai cứ im lặng với nhau không nói lời nào suốt quãng đường đi, đôi lúc lại cứ nhìn trộm nhau mặc dù cả hai biết đối phương đang âm thầm quan sát mình.
Đến nhà, Thẩm Thiên Hương xuống xe, cô vẫy tay chào tạm biệt anh, Ninh Giang Thành chỉ cười rồi cho xe rời đi.
Cô nhìn chiếc xe dần đi xa, Thẩm Thiên Hương thở dài: “Thật sự không biết anh ta đang làm gì nữa.
”
Lẩm bẩm một mình, Thẩm Thiên Hương đành quay người đi vào nhà, bây giờ cô đứng đây đoán những việc này cũng vô ích mà thôi, việc trước mắt là cô phải đi nghỉ ngơi và ngủ thật sớm, sáng hôm sau còn đi làm nữa, công việc này không phải dễ dàng gì có được, tốt hơn là nên đi làm đúng giờ, à không phải đi thật sớm mới đúng.
Vẫn nên là đúng giờ hơn là trễ giờ mà, cô cũng không muốn gây ấn tượng xấu vào ngày đầu tiên đi làm đâu.
…
Ninh Giang Thành ngồi trong xe vừa lái xe vừa suy nghĩ về Thẩm Thiên Hương, Ninh Tường Gia lúc này ngồi lên đưa tay dụi mắt.
“Ba” Ninh Tường Gia lên tiếng gọi anh, đáng ra cậu đã ngủ say trên xe luôn rồi, nhưng khi Thẩm Thiên Hương xuống xe thằng bé đã giật mình tỉnh giấc, vốn định muốn kéo Thẩm Thiên Hương ở lại nhưng biết đó là điều không thể nên cậu đành giả vờ ngủ tiếp mà thôi.
Ninh Giang Thành nhìn con trai qua gương, anh không bất ngờ khi thằng bé ngồi dậy như thế, vì lúc cô xuống xe anh đã nhìn thấy thằng bé tỉnh giấc rồi.
“Mẹ nhỏ…” Ninh Tường Gia dựa ra sau ghế, thằng bé bỏ áo của anh qua một bên.
“Cô ấy về nhà rồi” Ninh Giang Thành lên tiếng nói.
“Con muốn nói chuyện khác” Ninh Tường Gia bảo.
“Từ trước đến giờ con không xen vào chuyện riêng tư của ba, cũng như không yêu cầu ba phải đi tìm mẹ ruột cho con.
Con biết con chính là đứa con ngoài ý muốn, đến tận bây giờ con cũng biết rõ ba vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được việc làm ba, làm một người ba tốt” Ninh Tường Gia nghiêm túc nói.
Ninh Giang Thành khựng lại, anh cho xe tấp vào bên đường, từ trước đến nay những chuyện như thế này anh đều không cho con trai biết, mặc dù bản thân cũng không thể hiện ra ngoài, nhưng sao thằng bé lại…
“Ai đã nói cho con biết những chuyện này?” Ninh Giang Thành lên tiếng hỏi, người trong nhà anh luôn nhắc nhở họ phải kín miệng, người biết rõ chuyện này chỉ có dì Lưu và ba mẹ anh cũng như Cao Mỹ Lệ.
Ngoài bọn họ ra làm gì có người ngoài biết chứ? Ninh Tường Gia cũng không thể tự tìm hiểu được.
“Con…không thể nói” Cậu cúi mặt bảo, nếu như cậu nói tên người đã nói cho cậu biết chuyện này mọi thứ sẽ rắc rối hơn mất.
Ninh Giang Thành nhìn con trai, anh cũng rất chạnh lòng, bản thân không biết tại sao có đứa con này, bản thân đến bây giờ vẫn chưa thể làm được người cha tốt khiến cho Ninh Tường Gia lớn lên rồi thành ra thế này.
“Ba…con muốn mẹ nhỏ làm mẹ mình” Ninh Tường Gia lên tiếng.
“Con biết ba không thích mẹ nhỏ, trong mắt ba chỉ có Cao tiểu thư, nhưng người con muốn trở thành mẹ của con, bên cạnh con, cùng con mỗi ngày ăn cơm chỉ có thể là mẹ nhỏ” Ninh Tường Gia bảo.
Ninh Giang Thành dựa ra sau ghế, anh thở dài, bầu không khí trong xe cũng trùng xuống biết bao.
Anh đương nhiên biết rõ con trai mình rất thích Thẩm Thiên Hương, nhìn cả hai bên cạnh nhau vui vẻ như vậy…anh cũng từng suy nghĩ đến chuyện này rồi, anh cũng mong Thẩm Thiên Hương chính là mẹ ruột của Ninh Tường Gia.
“Cho ba thời gian suy nghĩ” Ninh Giang Thành bảo.
Ninh Tường Gia bất ngờ nhìn anh, cậu lấy hết can đảm để nói ra mong muốn của mình cho anh biết, chỉ là muốn nói ra tiếng lòng của mình cho thoải mái không ngờ Ninh Giang Thành lại…
Cậu còn nghĩ ba sẽ nổi trận lôi đình nữa chứ…
…
Ninh gia.
Cao Mỹ Lệ không gọi cho Ninh Giang Thành liền sốt ruột, cô ta đến Ninh gia tìm anh để hỏi chuyện.
Nào ngờ đến đây lại không có người ở nhà, Ninh Giang Thành ra ngoài đã đành Ninh Tường Gia cũng đi theo nốt.
“Cả hai người họ đi đâu chứ?” Cao Mỹ Lệ lẩm bẩm tự hỏi một mình, từ trước đến giờ cả hai cha con nhà này ít hòa hợp với nhau, có thể nói Ninh Giang Thành đến tận bây giờ vẫn chưa chấp nhận đứa con trai ngoài ý muốn này, chính vì thế anh hay trốn tránh con trai mình, bổn phận của người ba cũng chưa làm tròn.
Nhưng đó cũng chính là điều Cao Mỹ Lệ rất thích, bởi vì bản thân cô chẳng thích đứa con trai của Ninh Giang Thành chút nào.
Đêm