Ninh Giang Thành nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy người đâu, anh đứng lại nghĩ một lúc, bên tai vốn không hề nghe những lời của Cao Mỹ Lệ cứ luyên tha luyên thuyên không ngừng.
Ninh Giang Thành nghĩ cứ tìm cô như vậy không phải cách, có lẽ nên nhờ sự trợ giúp của Ninh Tường Gia mà thôi.
Có thể Thẩm Thiên Hương đã thấy anh ở đây nên đã tìm cách tránh né rồi, cũng đúng mà thôi, bây giờ cô tránh anh như tránh tà.
Sau chuyện đêm đó đúng là cả hai khó nhìn mặt nhau làm sao.
Cao Mỹ Lệ lúc này chạy đến bên cạnh, cô ta khoác lấy tay anh rồi bảo: “Thành, anh đưa em đi cùng có được không?”
“Đi đâu chứ?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại.
“Thì đến sinh nhật của ông nội đó” Cao Mỹ Lệ nói.
Nghe vậy Ninh Giang Thành nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Hôm đó có lẽ không được, lần sau anh sẽ dẫn em đi cùng nhé.
”
“Bây giờ anh có việc rồi, anh đi trước đây” Ninh Giang Thành nói xong quay lưng rời đi để lại Cao Mỹ Lệ đứng đó.
Thẩm Thiên Hương ở phía sau bức tường thở nhẹ ra, cuối cùng Ninh Giang Thành cũng rời đi rồi, cứ nghĩ Cao Mỹ Lệ cũng rời đi nốt thế là cô bước ra, nhưng thấy cô ta đang đứng ở đó nhanh chóng quay lưng chạy vào núp sau bức tường tiếp.
Cao Mỹ Lệ đứng đó tức đến đen mặt, không biết Ninh Giang Thành hôm nay bị cái khỉ gì cứ như người trên mây, anh còn bảo đến đây khảo sát, bình thường Ninh Giang Thành vốn không để tâm đến cái công ty này, toàn quyền đều do cô và cấp dưới.
Thế mà hôm nay lại…
Cao Mỹ Lệ siết chặt tay, Thẩm Thiên Hương ở phía sau lén la lén lút nhìn xem Cao Mỹ Lệ đang muốn làm gì, Ninh Giang Thành rời đi vội vội vàng vàng như vậy để lại cô ta…xem ra Cao Mỹ Lệ đang rất giận thì phải?
Cao Mỹ Lệ lấy trong túi ra một con gấu bông ra, cô ta nhìn con gấu nhỏ đó rồi dùng sức cắn xé con gấu đó đến khi chú gấu bông trên tay không còn nguyên vẹn nữa mới dừng tay.
Thẩm Thiên Hương chứng kiến cảnh này thì có hơi sững người, cô biết Cao Mỹ Lệ vốn không phải người hiền lành gì rồi, nhưng không ngờ cô ta ở phía sau lưng Ninh Giang Thành lại còn có bộ mặt đáng sợ như thế này, sự căm phẫn, tức giận đều trút lên con gấu bông ấy.
Nhìn hành động này cũng có thể đoán được đây không phải lần đầu cô ta làm thế, có vẻ như cô ta đã làm chuyện này khi ở một mình, trước mặt Ninh Giang Thành lại biến thành một bộ dạng khác.
Thẩm Thiên Hương nhìn con gấu bông không còn nguyên vẹn nằm dưới đất kia, chẳng hiểu sao trong lòng cô thấy rất lo lắng, còn nghĩ đến Ninh Tường Gia.
Cao Mỹ Lệ như thế này cô làm sao an tâm cho cô ta làm mẹ kế chứ? Con trai của cô sẽ ra sao đây? Ninh Giang Thành liệu biết được bộ mặt này của Cao Mỹ Lệ không? Anh có thể bảo vệ tốt cho con không? Trong đầu Thẩm Thiên Hương không ngừng hỏi, đến khi Cao Mỹ Lệ rời đi lúc nào cô cũng không hay.
Cao Mỹ Lệ quay lưng rời đi để lại con gấu bông dưới sàn,