Cao Mỹ Lệ bất ngờ xuất hiện ở đây khiến cho Thẩm Thiên Hương đã hiểu mọi chuyện, cô biết chắc chắn rằng Ninh Giang Thành sẽ không cho cô ta biết rằng cô đang ở nơi này.
Cô chợt nhận ra, quay đầu nhìn nữ giúp việc ở phía sau, cô cũng hiểu hết mọi chuyện rồi, vì sao Ninh Giang Thành mãi không tìm ra kẻ đứng sau những chuyện xảy ra vừa qua.
Người của anh sớm đã được Cao Mỹ Lệ mua chuộc cả rồi, không phải là tất cả nhưng trong số đó nhất định có tai mắt của Cao Mỹ Lệ.
“Cô đến đây làm gì? Cô muốn gì từ tôi?” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh hỏi, cô lại sofa ngồi xuống.
“Tôi đến đây hỏi thăm cô mà thôi, sao nào, cô có thích món quà tôi tặng cho cô không?” Cao Mỹ Lệ bình tĩnh hỏi.
Thẩm Thiên Hương bật cười, đúng là rõ như ban ngày mà, tai nạn xe, phòng bệnh bốc cháy rồi đám phóng viên kia đều do Cao Mỹ Lệ sắp đặt cả.
Ninh Giang Thành lại không nhìn đến người phụ nữ này, anh lại gạt sang một bên mà không biết cô ta là người nguy hiểm nhất.
À mà đúng rồi, đây chính là người bên cạnh anh bao năm qua, là người anh từng tuyên bố là yêu nhất, làm sao Ninh Giang Thành dám nghi ngờ người phụ nữ của mình chứ?
Nghĩ đến đây cô bật cười rồi lắc đầu, cô vốn không nên xuất hiện trước mặt Ninh Giang Thành thì hơn.
“Cảm ơn cô, tôi vẫn sống tốt, nhưng món quà cô tặng tôi tôi không thích chút nào.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Ô, tôi cũng đoán cô cũng không thích, nhưng tôi cố tình đấy, tôi có lòng thành như vậy cô nên nhận đi chứ?” Cao Mỹ Lệ bình tĩnh nói.
“Vâng, thế thì tôi cảm ơn món quà cô tặng tôi, cũng cảm ơn lòng thành của cô, còn cảm ơn cô xém chút đã lấy mạng của tôi.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Ô, thấy cô thích là tôi vui rồi.” Cao Mỹ Lệ mỉm cười.
Thẩm Thiên Hương cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình bị điên rồi, cô ta rõ ràng đang…
“A, đến đây thôi, nãy giờ chỉ là chào hỏi chút xíu cho có không khí.” Cao Mỹ Lệ nói.
“Tôi đến đây chào hỏi chỉ là phụ, muốn tìm cô nói chuyện là chính.” Cô ta tiếp tục.
“Tôi cũng đang đợi cô vào vấn đề chính đây, cô vòng vo mãi tôi cảm thấy mệt mỏi lắm.” Thẩm Thiên Hương nói.
“Thế tôi không đi lòng vòng nữa, để tiết kiệm thời gian đôi bên tôi xin nói luôn, tôi muốn cô rời khỏi Ninh Giang Thành, người đàn ông đó là của tôi, cô lấy cái gì mà cướp anh ấy khỏi cuộc sống của tôi?”
Thẩm Thiên Hương biết chuyện gì đến cũng đến rồi đó, hai người bọn họ ngồi đây chỉ vì một người đàn ông mà thôi.
“Cô cũng nhận được món quà tôi tặng cho cô rồi đó, vậy cô có thể ôm món quà đó rời khỏi đây được không?” Cao Mỹ Lệ hỏi.
“Cô nghĩ Ninh Giang Thành còn yêu cô không?” Thẩm Thiên Hương hỏi ngược lại cô.
“Có chứ, chỉ cần cô biến mất, anh ấy sẽ là của tôi.” Cao Mỹ Lệ tự tin nói.
Thẩm Thiên Hương nghe thế thì lắc đầu, trái tim của Ninh Giang Thành sớm đã