“Anh…ghét nhất chính là sự phản bội.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
“Em biết rõ tại sao còn làm hả?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại.
“Tôi…”
“Đây là con của tôi, là máu mủ của tôi, em nói muốn đưa đi là đưa đi vậy sao?” Ninh Giang Thành lại hỏi cô.
Thẩm Thiên Hương im lặng.
“Mẹ nhỏ, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau sao? Mẹ nhỏ luôn vui vẻ khi ở cạnh con và ba cơ mà…” Ninh Tường Gia cũng lên tiếng hỏi cô.
Bị hai ba con hỏi dồn dập, Thẩm Thiên Hương không biết nên đáp thế nào.
Cô không biết bản thân cứ ôm khư khư sự thật năm xưa trong mình như thế này mãi có đúng hay không nữa.
Ninh Giang Thành đứng bên cạnh thở dài, hậu quả chọc giận Ninh Giang Thành không cần nghĩ cũng đoán được kết cục rồi.
Đằng này người làm ra lại là Thẩm Thiên Hương, Ninh Giang Thành vốn đã yêu cô rất nhiều, không ngờ lại bị cô phản bội như thế dĩ nhiên rất tức giận rồi.
Liễu Huy đứng bên cạnh lên tiếng: “Được rồi, mọi người bình tĩnh chút đi, chúng ta có gì từ từ nói có được không?”
“Thiên Hương, cô biết cậu ấy đang rất giận rồi.
Cô còn không mau nói ra sự thật đi? Tôi biết cô đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cứ ôm khư khư như thế cũng không phải là cách đâu.
Nghe lời tôi, mau nói ra cho cậu ấy biết đi.” Liễu Huy đứng bên cạnh nói.
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Thiên Hương, anh vẫn đang trông đợi cô nói ra sự thật cho mình biết.
Thẩm Thiên Hương vẫn cúi đầu xuống không ngẩng lên nhìn anh, cô im lặng một lúc lâu, bầu không khí lúc này cũng căng thẳng làm sao.
Ninh Giang Thành cũng hết kiên nhẫn, anh đi đến nắm lấy bả vai cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình rồi hỏi: “Cuối cùng…em muốn gì chứ?”
“Tôi làm gì sai với em sao? Tôi từ bỏ mọi thứ bên cạnh em, Tường Gia lại xem em như mẹ ruột.
Vậy mà em lại lén lút muốn đưa thằng bé đi, em làm vậy có ý gì chứ? Chẳng lẽ thời gian qua em tiếp cận chúng tôi đều có mục đích ngay từ đầu sao? Em muốn làm hại đến Tường Gia sao? Em nhẫn tâm làm cho thằng bé đau lòng như vậy sao?” Ninh Giang Thành kích động hỏi.
“Thành…tôi xin lỗi.” Thâm Thiên Hương nhẹ nhàng nói, cô…không thể nói ra mọi chuyện cho anh biết được.
“Tường Gia…mẹ nhỏ xin lỗi.” Thẩm Thiên Hương nhìn con trai mình rồi nói.
“Mẹ nhỏ…con biết mẹ có nỗi khổ mà, sao mẹ lại không nói ra?” Ninh Tường Gia hỏi ngược lại cô.
“Mẹ không có nỗi khổ gì cả, mẹ chỉ muốn đưa con đi cùng mình mà thôi.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười nói.
“Thẩm Thiên Hương…em điên rồi, em xem con tôi là một món đồ sao? Em xem tôi là trò đùa của em sao?” Ninh Giang Thành sững sờ nhìn cô rồi hỏi.
“Anh nghĩ sao thì là vậy đi.” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh nói.
Liễu Huy đứng bên cạnh ôm mặt, chuyến này thì không xong thật rồi.
Thẩm Thiên Hương không biết mình đang châm dầu vào lửa sao? Cô