Ninh Giang Thành tay bế Thẩm Thiên Hương ra ngoài, trên người cả hai chỉ toàn là máu khiến cho mọi người trong nhà hoảng sợ.
Ninh Tường Gia nhìn thấy thì chết lặng, ba mẹ anh nhìn thấy Thẩm Thiên Hương cũng đơ theo.
“Mau…mau đến bệnh viện mau lên!!!”
Ninh Giang Thành hô to, người trong nhà lập tức lái xe rời đi.
Anh cũng không kịp giải thích gì với con, ngồi trên xe, anh ôm chặt lấy cô miệng không ngừng lẩm bẩm: “Làm ơn…làm ơn…em mở mắt ra nhìn tôi đi…Thẩm Thiên Hương…tôi cầu xin em đó.”
…
Bệnh viện.
Ninh Giang Thành ôm cô chạy vào đại sảnh bệnh viện, y tá nhìn thấy lập tức đẩy giường chạy đến chỗ cả hai.
Anh đặt cô nằm lên, mọi người nhanh chóng đẩy cô vào phòng cấp cứu.
Đến trước cửa phòng Ninh Giang Thành bị y tá chặn lại: “Người nhà xin hãy đứng bên ngoài.”
Nói xong nữ y tá đóng cửa, Ninh Giang Thành ngồi bệt xuống đất, anh nhìn áo mình dính máu của cô, khoảnh khắc thấy cô qua camera đang nôn không ngừng, còn là nôn ra máu anh rất hoảng sợ.
Không ngờ chạy đến tầng hầm cô đã ngã gục xuống, cũng rơi vào trạng thái hôn mê rồi.
Ninh Giang Thành càng nghĩ càng hoảng, anh đưa tay ôm đầu, làm ơn…làm ơn đi, Thẩm Thiên Hương em phải bình an đấy.
…
Ninh gia.
Ninh Giang ngồi đơ xuống sofa, khoảnh khắc lúc này ông vẫn chưa hiểu được chuyện gì.
Nhìn thấy cháu trai của mình ngồi đơ ra đó, ông đi đến ôm thằng bé lên rồi hỏi: “Cô…cô gái đó là ai vậy cháu?”
Ninh Tường Gia ngớ ra, thằng bé ôm lấy ông nội rồi bảo: “Mẹ…mẹ nhỏ…”
Ninh Giang và Lạc Ái nghe xong đã hiểu vấn đề.
Bọn họ trở về đây vì muốn biết cô gái nào đã làm con trai mình thay lòng đổi dạ đồng thời còn được cháu trai của mình yêu thích đến thế, không ngờ là…
Ninh Giang xoay đầu nhìn vợ mình, Lạc Ái thở dài gật đầu.
Bọn họ…đã có duyên như vậy rồi ông bà già này cũng không cần giấu diếm gì nữa.
Ninh Giang ôm Ninh Tường Gia vỗ về: “Mọi chuyện sẽ không sao đâu…”
“Mẹ nhỏ…người toàn là máu…ông nội…mẹ nhỏ đã ở dưới tầng hầm suốt hai tuần nay…ba vẫn đối xử tốt với mẹ nhỏ, nhưng tại sao…tại sao mẹ nhỏ…” Ninh Tường Gia lắp bắp hỏi, đứng trước những lần cô bị thương rồi nhập viện, xém chút thì không qua khỏi, Ninh Tường Gia càng lúc càng lo sợ mẹ nhỏ sẽ rời đi mãi mãi mất.
“Ông nội…cháu không muốn mất mẹ nhỏ…cháu chỉ cần mẹ nhỏ…ông nội…”
Ninh Giang ôm cháu mình trên tay, ông chỉ biết vỗ lưng thằng bé dỗ dành.
Ông nhìn vợ mình, bà cũng hiểu ám hiệu, cả hai gật đầu nhìn nhau.
Đúng là gừng càng già càng cay, chỉ vài câu nói đã hiểu được vấn đề ngay lúc này rồi.
Nhà chúng ta…có gián! Con gián này đúng là to thật.
Lúc này một nữ giúp việc đứng trong bếp nhìn cảnh tượng bên ngoài thì mỉm cười, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.
“Nhiệm vụ hoàn thành, Thẩm Thiên Hương đã trúng độc rồi, xem ra lần này khó mà qua khỏi.”
…
Bệnh viện.
Liễu Huy nhận được điện thoại chạy đến bệnh viện, thấy bộ dạng đau khổ của Ninh Giang Thành lúc này, anh tiến đến vỗ vai, kết quả xét nghiệm…có lẽ Ninh Giang Thành vẫn chưa xem, nhưng lúc này anh không thể nói ra.
Sau vài tiếng cuối cùng Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy ra, nhìn thấy cô, Ninh Giang Thành vội đứng lên chạy đến chỗ bác sĩ.
“May mắn thay là người nhà đưa đến bệnh viện kịp lúc nên bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng do trúng kịch độc…cô ấy…” Bác sĩ ngập ngừng nói.
“Cô ấy làm sao hả bác sĩ?” Ninh Giang Thành chạy đến nắm lấy tay bác sĩ rồi hỏi.
“Cô ấy hôn mê sâu, không biết khi nào tỉnh dậy, giống như bệnh nhân đang trốn tránh gì vậy, người không muốn tỉnh lại là cô ấy.” Bác sĩ nói.
Ninh Giang Thành sững sờ, Liễu Huy đứng phía sau đỡ kịp.
Thẩm Thiên Hương cũng được đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt, anh ngồi bệt xuống đất, òa khóc thật to một lần nữa.
Nhìn dáng vẻ đau khổ của Ninh Giang Thành lúc này, Liễu Huy siết chặt tay, tại sao lần này lại trúng kịch độc cơ cứ?
…
Ninh gia.
Nửa đêm, Ninh Giang