Ninh Giang Thành ôm chặt Thẩm Thiên Hương trong tay, anh hỏi nhỏ: “Thế em đồng ý bên cạnh anh rồi sao?”
“Tôi hỏi anh…” Thẩm Thiên Hương đặt tay lên cổ anh rồi nhìn thẳng vào mắt Ninh Giang Thành.
“Hửm?” Ninh Giang Thành nhẹ nhàng đáp.
“Anh…thật sự yêu tôi sao?” Thẩm Thiên Hương nhỏ giọng hỏi.
Ninh Giang Thành mỉm cười: “Anh thật sự yêu em, yêu em rất nhiều.”
Thẩm Thiên Hương nhận được câu trả lời rất vừa ý, cô không hỏi tại sao, chỉ tiến đến hôn lấy anh, Ninh Giang Thành cũng vui vẻ đáp trả lại cô, cứ thế cả hai ở cạnh nhau suốt một đêm.
Đêm nay…cũng thật là dài quá đi!
…
Sáng hôm sau.
Ninh Tường Gia nhìn thấy ba mình ở phòng bệnh của mẹ, còn đang bình tĩnh ngồi ở ghế gọt trái cây cho Thẩm Thiên Hương.
Anh đưa miếng táo cho cô, Thẩm Thiên Hương liền làm nũng, anh thấy vậy bảo: “A đi nào.”
Thẩm Thiên Hương nhận lấy miếng táo anh đút cho, Ninh Tường Gia và Liễu Huy đứng bên cạnh đưa tay lên trán.
Cái gì đây? Chỉ mới ngủ một đêm thôi mà sao mọi thứ đều đảo lộn lên cả hết rồi vậy?
“Hai người…” Liễu Huy lên tiếng.
“Làm sao chứ?” Ninh Giang Thành quay đầu hỏi.
“Không có gì, không có gì, hai người cứ tiếp tục đi.” Liễu Huy gãi đầu nói, Ninh Tường Gia cũng kéo anh ra khỏi phòng bệnh.
“Chúng ta đến không đúng lúc rồi.” Liễu Huy đứng bên ngoài nói nhỏ.
“Sao chỉ mới một đêm mà cả ba và me đều…” Ninh Tường Gia thấy làm lạ.
Liễu Huy bật cười, anh đưa tay xoa đầu thằng bé.
“Dù gì họ cũng làm lành rồi, đừng hỏi tại sao thì tốt hơn.
Thôi được rồi, chú đưa con về nhà, vẫn nên để cho họ có không gian riêng tư đi, chúng ta đừng làm phiền nữa.” Liễu Huy cúi người xuống bế Ninh Tường Gia lên.
Cậu bĩu môi: “Ba mẹ chỉ mới làm lành, nhưng mẹ là của con, ba không được phép giành đâu đấy.”
“Được rồi được rồi, chú sẽ nói điều này cho ba con biết sau có được không?” Liễu Huy từ tốn bảo.
Đúng là trẻ con mà, sau này Ninh gia náo nhiệt lắm cho mà xem.
…
Một tuần sau.
Sức khỏe của Thẩm Thiên Hương cũng đã tốt hơn, cô cũng được phép xuất viện rồi.
Ninh Giang Thành đến từ sớm, anh tặng cô một bó hoa: “Chúc mừng em được xuất viện.”
“Anh thật là…” Thẩm Thiên Hương nhận lấy bó hoa, chỉ là rời khỏi bệnh viện thôi mà, có cần khoa trương như thế này không chứ?
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi, ba mẹ và con đang chờ em đấy.” Ninh Giang Thành nói.
“Về…về Ninh gia sao?” Thẩm Thiên Hương khựng lại, sao…sao lại là về đó chứ?
“Chứ em muốn đi đâu? Không về Ninh gia thì về đâu nữa?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Nhưng mà em…làm sao mà…ba mẹ anh nữa…” Cô ngập ngừng, cô lấy thân phận gì mà bước vào Ninh gia cơ chứ? Thẩm Thiên Hương chỉ nghĩ mình về căn nhà nhỏ kia mà thôi.
“Đừng lo, mọi người đang đợi em mà.” Ninh Giang Thành nắm lấy tay cô, anh nói nhỏ.
…
Ninh gia.
Thẩm Thiên Hương xuống xe, nhìn thấy cô về Ninh Tường Gia liền chạy ra ngoài ôm lấy cô.
“Mẹ, mừng mẹ đã về.” Ninh Tường Gia nói.
Thẩm Thiên Hương bật cười, cô cúi người xuống ôm con trai lên: “Con trai…”
Cuối cùng sau một thời gian dài cô cũng được ở cạnh con rồi, cô có thể nghe con gọi mình là mẹ mỗi ngày rồi.
Ninh Giang Thành đứng bên cạnh mỉm cười, Ninh Giang và Lạc Ái lúc này cũng đi ra: “Mau vào nhà đi, mẹ con vừa mới xuất viện thôi đấy.”
“Con quên mất, mẹ chúng ta mau vào nhà đi.” Ninh Tường Gia nói.
Thẩm Thiên Hương có chút khó xử, cô nhìn ba mẹ anh, Ninh Giang Thành cũng nhận ra điều đó, anh đi đến vỗ vai cô: “Vào nhà đi, đừng lo, có anh ở đây rồi.”
Thẩm Thiên Hương gật đầu, cô bước vào, Ninh Giang và Lạc Ái mỉm cười chào đón cô.
Mọi người ngồi xuống sofa, cũng không vòng vo dài dòng, Ninh Giang liền lên tiếng: “Sau này con có thể ở lại đây.”
Thẩm Thiên Hương nhìn Ninh Giang và Lạc Ái, cô vẫn nhớ cả hai người này, chính là người đã bỏ số tiền lớn ra thuê cô mang thai hộ.
Cô nhìn mẹ anh, Lạc Ái cũng hiểu ý, bà mỉm cười rồi nói: “Con cứ ở lại đây, dù sao con là mẹ ruột của thằng bé, Tường Gia cũng muốn ở cùng mẹ ruột của mình, chuyện này chúng ta không