Thẩm Thiên Hương vẫn chưa biết chuyện gì, cô chỉ biết tình hình hiện tại bản thân mình không thể thoát khỏi hồ nước này.
Hai tay cứ vùng vẫy không ngừng kêu cứu, còn Lâm Nhu Nhi lại đứng đó bình tĩnh nhìn cô đang ở dưới nước tìm cách lên bờ kia.
Lúc này mọi người cũng bắt đầu chú ý đến.
“Có người rớt xuống nước kìa!!!”
Mọi người cứ nhìn nhau rồi hô lên, nhưng trong đám đông lại không ai dám nhảy xuống cứu Thẩm Thiên Hương.
Cho đến khi cô không còn sức nữa, cũng không còn ý thức được đã đuối nước ở bên dưới.
Lúc này Thẩm Hưng không biết đâu ra chạy đến, anh cởi áo vest trên người ra rồi chạy đến bờ sông không suy nghĩ gì nhảy xuống đó cứu người.
Thẩm Hưng rất giỏi về các môn thể thao, trong đó cũng có bơi lội, chỉ một chút anh đã cô lên bờ được rồi.
Thẩm Hưng đặt Thẩm Thiên Hương nằm xuống, anh gọi cô: “Thiên Hương, có nghe tôi gọi không?”
Thẩm Thiên Hương vẫn không đáp, Thẩm Hưng đưa tay đặt tay lên ngực cô, không ngừng nhấn xuống rồi hô hấp nhân tạo cho Thẩm Thiên Hương.
Thẩm Thiên Hương được tiếp khí thì đã thở lại, nước cũng được trào ra, cô lờ mờ mở mắt nhìn thấy Thẩm Hưng.
“Thiên Hương, cô thấy thế nào rồi?” Thẩm Hưng vỗ mặt cô rồi nhẹ nhàng hỏi.
Thẩm Thiên Hương vừa mở mắt nhìn anh rồi lại ngất đi, Thẩm Hưng thấy tình hình không ổn liền nhìn hai vệ sĩ của mình đứng ở gần đó.
“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện.” Thẩm Hưng nói.
Hai vệ sĩ kia liền đi đến, một người bế Thẩm Thiên Hương lên một người thì quay về xe đậu gần đó mở cửa cho Thẩm Thiên Hương ngồi vào.
Thẩm Hưng đi đến nhặt chiếc áo vest của mình, anh quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhi, cái nhìn thật đáng sợ làm sao.
…
Ninh thị.
Ninh Giang Thành đang thả hồn trên mây, anh đang chán với cuộc họp nhạt toẹt này rồi, thật sự muốn về nhà thật nhanh để nhìn thấy Thẩm Thiên Hương.
Lúc này điện thoại anh đổ chuông, cả phòng họp im bặt.
Ninh Giang Thành cũng nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
[Xin chào, tôi là người của bệnh viện, hiện tại cô Thẩm Thiên Hương đang ở chỗ chúng tôi phiền người nhà đến đây làm thủ tục nhập viện ạ.]
“Cái gì chứ?”
Ninh Giang Thành nghe xong liền bật dậy, biết được cô ở bệnh viện nào anh liền cầm áo của mình rồi rời đi để lại mọi người ngồi ngơ ngơ ngác ở đó.
…
Bệnh viện.
Ninh Giang Thành chạy đến bệnh viện, thấy Thẩm Thiên Hương nằm đó bên cạnh là Thẩm Hưng.
“Lại là anh?” Ninh Giang Thành hỏi.
Nhìn thấy quần áo của Thẩm Hưng còn ướt sũng, Ninh Giang Thành nhăn mặt, cuối cùng là có chuyện gì?
Thẩm Hưng đứng dậy, anh bình tĩnh nói: “Cô ấy không sao rồi.”
“Cô ấy bị đẩy xuống bờ sông, do không biết bơi nên mới thành ra thế này, cũng may lúc đó tôi nhảy xuống cứu cô ấy kịp lúc.” Thẩm Hưng bảo tiếp.
“Bờ sông? Cô ấy làm gì ở bên bờ sông chứ?” Ninh Giang Thành cau mày hỏi.
Tiên Hiệp Hay
“Anh không biết cô ấy đi làm sao? Cô ấy đang trang điểm cho nữ diễn viên nổi tiếng Lâm Nhu Nhi đấy, hôm nay có cảnh quay ngày trời và cô ấy được gọi đến đó.” Thẩm Hưng bảo tiếp, hôm trước ngồi nói chuyện với nhau anh đã nghe cô nhắc đến chuyện này.
Cũng may là sáng nay anh muốn mời cô đi ăn, nào ngờ cô lại nói bận việc vì phải đi trang điểm, mà cảnh quay hôm nay ở ngoài trời nên anh cũng tiện ghé sang muốn nhìn thấy cô lúc làm việc như thế nào.
Nhưng nào ngờ xe vừa đến, anh vừa bước xuống xe đã nghe có người hô to rằng ai đó bị rơi xuống nước, nhìn ngang nhìn dọc lại thấy người xung quanh không ai chịu lao vào cứu người, anh cũng không biết đó là cô, chỉ biết ai đó đang gặp nguy hiểm liền