Editor: Đông Vân Triều
Nhác thấy cửa sổ lớp cậu bị phá tan tành, khóe mắt Tạ Trì An giật nảy lên, cậu nhẹ nhàng lật người nhảy qua bệ cửa, sau đó tiếp đất lặng yên không một tiếng động.
Cậu trông thấy Đồng Dập Huy nằm dưới sàn, một bên thái dương thấm máu, mắt mở trừng trừng, mông lung nhìn vào một nơi nào đó trong không khí.
Đôi mắt rạng rỡ ngày xưa nay chỉ còn tăm tối, mờ mịt sương mây, tinh quang tịch diệt.
Sao trời rơi xuống rồi.
Một vì sao cần rất nhiều rất nhiều cố gắng mới có thể vươn tới bầu trời, tỏa ánh sáng nhỏ bé của mình tới muôn người.
Nhưng khi chúng rơi xuống, đó là chuyện chỉ trong nhát mắt.
Giống như sinh mệnh yếu ớt của loài người.
Sống phải cần thật lâu, chết thì rất đột ngột.
Trên ghế của cậu, có một vị khách không mời mà đến ngang nhiên ngồi đó, há miệng nhai bánh kem nhồm nhoàm, chiếc búa bê bết máu đặt nằm ở trên bàn - nơi có thể dễ dàng đụng tay đến.
Tạ Trì An lặng lẽ tiếp cận phía sau nam sinh, kiên nhẫn chờ gã ăn xong.
Cậu mới hỏi: "Ăn ngon không?"
Gã ngây ra, rồi phản ứng kịp mà tóm lấy cán búa, nhưng ngay một giây sau đó, tim phổi của gã bị khúc lao chọc xuyên qua một lỗ.
"Ngon thì ăn nhiều một chút." Tạ Trì An dịu dàng, "Đằng nào cũng là bữa cơm cuối cùng của mày mà."
Cậu bình thản nhìn nam sinh ngã vật xuống đất, rút cây lao thấm đẫm máu tươi ra.
Tạ Trì An bỏ búa vào balô.
Mặc dù cậu không quá ưa dùng thứ này nhưng để phòng ngừa vạn nhất vẫn hơn.
Dây thừng trói Lâm Siêu Văn mất rồi, tốt nhất nên bổ sung trang bị.
Tạ Trì An lấy khăn lau bảng lau khúc lao sạch sẽ rồi cất vào cặp.
Một người mang hai balô thì có hơi nặng, không tiện hành động.
Tạ Trì An để cặp của Lương Diệc Phi trở lại ngăn kéo, sau đó dìu thi thể Đồng Dập Huy ngồi xuống chỗ của Lương Diệc Phi, đặt người nằm úp xuống bàn.
Có thi thể che chắn, mấy tên nhãi bình thường chắc chẳng có gan đi kiểm tra.
Tạ Trì An vuốt mắt Đồng Dập Huy, trở về phòng học nhạc tầng Bốn.
_
Phòng học nhạc.
Trần Tuệ Tuệ căng thẳng tới mức vò dúm dó vạt áo của mình.
Sáng nay Tạ Trì An và Lương Diệc Phi đã bảo đi ra ngoài một lúc sẽ trở lại.
Nhưng đến trưa rồi họ vẫn chưa về.
Do gặp phải nguy hiểm, hay là...!không định về đây nữa?
Cô bị bỏ lại rồi sao?
Người như cô, đi đến đâu cũng là vướng bận.
Chuyện Trần Tuệ Tuệ sợ nhất là theo thời gian, cách Phong Minh nhìn cô càng ngày càng trở nên quái dị.
Nhưng mỗi lần cô xoáy đầu nhìn gã, thiếu niên kia chỉ nở nụ cười rất chi là lễ phép để đáp lại.
Phong Minh vẫn duy trì trạng thái bình thường, chỉ có một khoảnh khắc lơ đãng nào đó, từ mắt gã toát ra sự cực kỳ không kiên nhẫn.
Gã đã lãng phí nửa ngày chôn chân ở chỗ này, chẳng làm được cái mẹ gì, thật nóng nảy mà.
Phong Minh có thể dễ dàng để Trần Tuệ Tuệ sống đến tận bây giờ, chính là để lúc Tạ Trì An trở về, cậu ấy sẽ không nghi ngờ gã.
Hiện tại kiên nhẫn của gã sắp hao hết rồi.
Phong Minh thò tay vào túi, giống như đang lấy một miếng bánh kem, kì thực gã đang mon men tìm con dao đặt ở sâu trong cùng.
Đúng vào lúc này, Tạ Trì An đẩy cửa ra.
Phong Minh lại rút tay ra như không, vờ vĩnh thở ra một hơi sau khoảng thời gian lo lắng đứng ngồi không yên: "Sao các cậu đi lâu thế? Hả? Bạn nam kia đâu?"
Hai người đi, sao lại chỉ có một người về?
"Cậu ấy không về được." Tạ Trì An ném qua chỗ Phong Minh một hộp sữa chua, "Cảm ơn bánh kem của cậu."
Một hộp sữa chua đổi lấy ba miếng bánh gatô, không ai nợ ai.
Vốn Tạ Trì An còn định rước Phong Minh vào thân, nhưng sau khi đi ra ngoài một chuyến, cậu lười có thêm mối liên hệ với bất luận kẻ nào.
...!Đằng nào mà chả chết.
Phong Minh sững sờ: "Mong cậu nén bi thương."
Mặc dù gã cũng chẳng nhìn ra chút đau thương nào trên mặt Tạ Trì An, thôi thì cứ nói thế.
Tạ Trì An lại đưa cho Trần Tuệ Tuệ một cái bánh bao và một chai nước khoáng.
Trần Tuệ Tuệ đã là người quen cuối cùng của cậu ở nơi này.
Bỏ mặc không quan tâm, thật tiếc cậu không làm nổi.
Trần Tuệ Tuệ đang chẳng mấy yên lòng, ngay cả câu cảm ơn cơ bản cũng quên.
"Lương Diệc Phi...!sao lại chết? Buổi sáng cậu ấy còn tốt mà..." Trần Tuệ Tuệ lẩm bẩm.
"Sao lại không thể chết? Chết là chuyện rất dễ dàng, sống mới khó." Tạ Trì An cất giọng nhạt nhẽo.
Vỏn vẹn một buổi sáng ngắn ngủi, cậu đã thấy Lương Diệc Phi chết, Tống Thanh Vân chết, Đồng Dập Huy chết.
Chính cậu cũng tự tay giết ba người báo thù cho họ.
Nhưng người đã chết vĩnh viễn không thể sống lại được.
Trần Tuệ Tuệ đột ngột ngẩng đầu: "Không phải cậu bảo sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt sao?"
Ngay cả Lương Diệc Phi mà Tạ Trì An cũng không bảo vệ được, tới phiên cô thì như nào?
Quả nhiên chẳng thể tin được ai cả, quả nhiên chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trần Tuệ Tuệ cắn môi.
Tạ Trì An không trả lời.
Cậu lại chẳng có thuật phân thân, sao có thể chu đáo chăm lo cho từng người.
Mà từng người từng người chỉ cần rời khỏi mí mắt cậu là trăm phần trăm xảy ra chuyện, cậu có thể làm gì đây?
Không nhận được lời bảo đảm thích đáng từ Tạ Trì An, Trần Tuệ Tuệ nguội lòng.
Cô nhớ tới quy tắc "Ngày thứ ba ai chưa giết người sẽ bị hành quyết", cô không thể tiếp tục ngồi đây chờ chết được.
...!Nhưng cô lại không dám ra ngoài.
Cô cứ rầu rĩ như vậy, xoắn xuýt hẳn ba giờ đồng hồ.
Cuối cùng Trần Tuệ Tuệ đứng ngồi không yên, đứng phắt dậy hô hào: "Tôi muốn đi ra ngoài."
Hai người còn lại trong phòng đưa mắt nhìn cô.
Phong Minh thầm trào phúng: Ra ngoài chịu chết à? Đúng là chẳng biết tự lượng sức mình.
Nhưng mặt ngoài gã tỏ ra rất lo lắng: "Nguy hiểm lắm đó."
Kỳ thực Trần Tuệ Tuệ vừa thốt ra khỏi miệng đã thấy hối hận rồi, nhưng nghĩ đi thì phải nghĩ lại, ra khỏi phòng bây giờ không nhất định sẽ gặp chuyện, nhưng nếu cô còn tiếp tục chần chừ như này, nhất định sẽ không thấy ánh Mặt Trời ngày mai.
"Không, tôi không thể ở lại đây nữa." Cô sẽ bị tra tấn đến điên mất thôi.
Khó chịu hơn, giày vò hơn cái chết, chính là chờ chết.
Trần Tuệ Tuệ cứ khăng khăng một mực, chẳng ai có thể ngăn cản.
Tạ Trì An: "..." Dựa vào kinh nghiệm của mấy lần trước, nếu cậu không đi theo Trần Tuệ Tuệ, Trần Tuệ Tuệ tám phần...!à không, mười phần là chết.
Cậu than nhẹ, nói: "Vậy để tôi đi cùng cậu."
Trần Tuệ Tuệ thở hắt ra trong lòng.
Nếu Tạ Trì An không mở lời, cô quả thật không biết phải kết thúc cuộc đối thoại này như nào.
Có khi vừa bước qua bậc cửa phòng học nhạc cô đã run đến nỗi chẳng đi nổi rồi...!
Phong Minh cũng vội vàng nói với theo: "Cho tớ đi với chứ."
Tạ Trì An cự tuyệt thẳng thừng: "Không được.
Bèo nước gặp nhau, tạm biệt."
Phong Minh bi thương: "Nhưng hôm qua cậu đã nói sẽ cho tớ đi cùng mà."
"Tôi nói cái gì từ trước đến nay không nhớ."
"..." Gã chưa gặp qua kẻ nào mặt dày, vô sỉ như này.
"Nhưng cậu ăn bánh của tớ."
"Tôi trả cậu một hộp sữa chua."
Nhìn vỏ hộp sữa chua đã rỗng không, gã không cách nào phản bác.
Phong Minh: Ôi, bựk nha.
Lúc Tạ Trì An và Trần Tuệ Tuệ rời đi, cả căn phòng lại trở về lúc ban đầu, giống như chưa từng có hai con người này đặt chân đến.
Chút uể oải giả tạo trên mặt Phong Minh bay biến, dần dần chuyển thành sự phấn khích khó hiểu.
"Ý chí thật sắt đá mà." Phong Minh cười khẽ.
_
Tạ Trì An đưa dao nhỏ cho Trần Tuệ Tuệ: "Cầm lấy phòng thân."
Hiện giờ cậu đã có hai khúc lao và một cái búa dùng làm vũ khí, chẳng thiếu một con dao này.
Trần Tuệ Tuệ ngẩn người, dè dặt giữ nó khư khư trước ngực.
Cậu với Trần Tuệ Tuệ, một nam sinh gầy gò còn vác theo balô nặng trịch với một nữ sinh rụt rè vừa nhìn đã biết là chẳng đánh đấm được gì, nghênh ngang đi giữa sân trường như hai cái bia ngắm sống.
Chẳng bất ngờ lắm, họ lại được để mắt đến.
Tạ Trì An không biết đây là lần thứ mấy cậu trở thành mục tiêu của phường trộm cướp, chẳng còn chút nhẫn nại nào nữa.
Dẫu là người có tính tình tốt đến mức nào cũng không thể chịu