Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An mang Lâm Xảo vào rừng tìm đồ ăn.
Trên đảo có rất nhiều nấm và quả dại, thi thoảng có mấy con thú nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện.
Còn có thể tìm thấy nấm không độc hay biến những con vật kia thành món thịt trong mâm hay không thì phải dựa vào sức phán đoán và năng lực ứng biến của từng người rồi.
Bên cạnh sức chiến đấu, cửa này còn khảo nghiệm gắt gao kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã của con người.
Một kẻ có sức chiến đấu phá trần lại bởi vì ăn một quả dại không biết tên mà độc chết thì đúng là trò đùa.
Tạ Trì An nhặt nhạnh dưới gốc cây, thấy nấm có thể ăn được thì hái rồi ném ra đằng sau.
Trước đó cậu chưa từng trải nghiệm nơi hoang đảo bao giờ, nhưng tri thức lý luận của cậu không ít.
Tạ gia dạy con cháu tất tần tật kiến thức, phần lớn con trai trong nhà trời sinh ưa mạo hiểm nên cũng sẽ hiểu hơn một chút, bây giờ nhờ thực tiễn mà có được hiểu biết chính xác.
Nói ra sợ không ai tin, Tạ Trì An mười bảy tuổi mà trầm tĩnh lạnh nhạt như cụ già bảy mươi tuổi đây cũng đã từng rất ưa mạo hiểm, kiệt ngạo bất tuân đấy.
-
Lâm Xảo thấy Tạ Trì An bận bịu một mình, cảm thấy bản thân không thể cứ đứng đực ra đấy được.
Đánh đấm em đã chẳng giúp gì được, nhưng hái nấm thì sẽ không thế nữa.
Vậy nên khi Tạ Trì An hết sức chuyên tâm chọn nấm, em cũng lẳng lặng làm theo.
Đợi đến lúc Tạ Trì An nhặt hết tất cả nấm có thể ăn được xong, quay lại nhìn thì thấy đống nấm của cậu lại lẫn đầy mấy thứ đủ mọi sắc màu khác: "..."
Nếu không phải cậu vốn biết Lâm Xảo là một cô bé tốt bụng và khuyết thiếu thường thức, cậu thực sự sẽ cho là Lâm Xảo đang định kéo cậu đi đồng quy vu tận.
Lâm Xảo còn đang ôm một bó nấm rực rỡ sắc màu trong lòng, thả chúng rơi lộp bộp xuống đất rồi tung tăng nhảy đến bên Tạ Trì An: "Anh ơi, từng này đã đủ chưa? Chưa em lại đi hái thêm ít nữa."
Tạ Trì An đón nhận ánh mắt ngập tràn mong đợi của Lâm Xảo, cậu lâm vào trầm tư.
Cậu đang suy nghĩ xem nên dùng phương thức uyển chuyển nào để nói cho em ấy biết em ấy làm chỉ tổ vô dụng.
Không những khiến cậu thêm bận rộn mà còn bồi cho cậu một phiền toái lớn.
Thật đúng là không đành lòng dội nước lạnh vào một cô bé đang dâng trào nhiệt huyết.
Nhưng Tạ Trì An cũng không thể vứt bỏ trí thông minh của mình mà làm bộ vui vẻ ăn nấm sau đó chết tức tưởi được...!Rồi sử sách Trò chơi sẽ ghi danh cậu với một cách hy sinh nực cười nhất.
Sau mười giây suy ngẫm, cậu nhặt lên một cây nấm có màu sắc tươi đẹp, hỏi Lâm Xảo: "Đẹp không?"
Lâm Xảo đáp: "Đẹp ạ." Chính là vì em thấy nó đẹp mắt nên mới cố ý hái cho anh đó.
"Đẹp là được rồi." Tạ Trì An bình tĩnh nói, "Ném hết mấy cái em cho là đẹp đi, ngay, bây, giờ."
"...!Dạ?" Lâm Xảo mờ mịt.
Tạ Trì An vẫn chỉ nhìn em.
Lâm Xảo ngây ngô biết mình lại mắc lỗi rồi, niềm vui sướng trước đó như thuỷ triều rút xuống: "Anh...!có phải em lại không giúp được gì rồi không?"
Tạ Trì An chẳng bày tỏ gì nhiều: "Có những thứ trông thì đẹp mắt nhưng lại có kịch độc."
Mặt Lâm Xảo biến sắc, em lập tức trở nên căng thẳng: "Để em vứt ngay ạ!"
Cô bé ngồi xổm xuống nhặt đi những cây nấm độc, chỉ để lại cái mộc mạc, xấu xí.
Lâm Xảo nhặt được một lúc liền bật khóc, vừa nhặt vừa nức nở, mặc kệ lòng bàn tay bẩn thỉu vì hái nấm mà liên tục chùi mắt.
Sao em có thể vô dụng vậy cơ chứ, ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm được...!
Tạ Trì An thấy cảnh này, mày cau lại.
Cậu luôn chân luôn tay nửa ngày toi công còn chưa khóc, em ấy khóc cái gì? Chỉ để em ấy phân loại lại thôi mà? Cậu lại không có mắng mỏ gì sất...!
Với mạch não của Tạ Trì An, rất khó để cậu có thể GET được công tắc tuyến lệ của Lâm Xảo.
Hơn nữa trong cuộc đời của cậu không tồn tại thứ mang tên "ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được".
-
"Em khóc cái gì?" Tạ Trì An hỏi một câu quan tâm đến tâm sinh lý nhi đồng rất tượng trưng.
Lâm Xảo vừa khóc vừa đáp: "Có phải em rất vô dụng hay không..."
Tạ Trì An rất muốn trả lời "Phải".
Không nghi ngờ gì, tất tật các phương diện khác Lâm Xảo không ổn, nhưng riêng khoản tự mình biết mình thì cực kỳ xuất sắc.
"Em không đánh được họ, ngay cả nấm em cũng không hái đúng cho được, luôn luôn kéo chân anh." Lâm Xảo bắt đầu hoài nghi cuộc sống, "Có lẽ bố mẹ em nói không sai, em đúng là cái đồ vô dụng."
"Em nói đúng một nửa." Tạ Trì An thản nhiên tiếp lời, "Ở trên đảo em có thể chưa phát huy được tác dụng của mình, nhưng cũng không có nghĩa là bố mẹ em đã đúng.
Có một số người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, giống như cây nấm độc này."
Tạ Trì An liếc đống nấm đẹp đẽ vứt văng vứt vãi kia, cậu nhặt một cây nấm có vẻ ngoài mộc mạc đơn giản bị lẫn bên trong rồi trực tiếp cho vào miệng nhai kỹ nuốt chậm, "Còn thứ này, mặc dù không dễ nhìn nhưng lại là vật chân chính có giá trị."
Tạ Trì An giảng giải xong thì ngậm miệng.
Cậu không định đi an ủi người khác, đặc biệt là mấy đứa mới lớn.
Lâm Xảo biết chứ, em nín khóc và mỉm cười.
Em đã hiểu ra rồi, anh ấy đang mượn cây nấm để nói về chuyện của chính bản thân em.
"Dẫu bề ngoài xấu xí, ở trong tình huống này, có thể gặp gỡ được chúng cũng là rất đáng quý rồi." Tạ Trì An đưa một cây nấm khác có thể ăn được cho Lâm Xảo, "Thử chút đi?"
Lâm Xảo nhận được mấy câu động viên mơ hồ nên nháy mắt sướng rơn, em nhận lấy cây nấm của anh Tạ mà như thể vừa cầm trên tay tớ giấy công nhận toàn bộ giá trị của em trước giờ, cả người sôi sục nhiệt huyết.
Đây chính là món quà an ủi của anh ý sao? Anh ấy quá đỗi dịu dàng mà...!Lâm Xảo vừa nghĩ vừa nhét cả cây nấm vào miệng, mặt em lập tức trở nên vặn vẹo.
...!Em thề, bao nhiêu bữa ăn cơm thừa canh cặn trước kia cũng không nghẹn bứ như cái thứ này.
Lâm Xảo ho kịch liệt, em nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong, sau một phen vất vả ép buộc dạ dày tiếp nhận nó, em ngước đôi mắt không tin nổi nhìn Tạ Trì An.
Sao anh có thể mặt không đổi sắc mà nuốt được thứ khó ăn nhường ấy cơ chứ?!
Tạ Trì An chứng kiến toàn bộ diễn biến khuôn mặt của Lâm Xảo thì cảm thấy thế là đủ rồi, khóe môi nhếch lên một góc nho nhỏ.
Có đôi Tạ Trì An chính là ngây thơ như vậy đấy.
Mắng cậu mắng không được, còn làm cậu bối rối tìm cách dỗ dành, vậy thì phải khiến em ấy khó ăn chết, cho chừa.
Cậu tiếp lời cực kỳ bình tĩnh: "Đương nhiên, dù cho nó có giá trị dinh dưỡng cũng không có nghĩa là nó ăn ngon."
Giống như Lâm Xảo, lòng mong mỏi giúp đỡ của em là thật, nhưng không có nghĩa là em ấy có thể giúp được.
Dòng cảm xúc của Lâm Xảo lại đến hồi thoái trào, lên xuống lên xuống chẳng khác nào chơi bập bênh cả.
Quả nhiên em vẫn còn vô dụng lắm...!Nhưng nhờ có mấy câu giảng giải của anh trai nọ, em cảm thấy tốt hơn rồi, không còn khó chịu như trước nữa.
Thế nhưng mà anh ấy tốt như vậy, chẳng giúp đỡ được gì khiến em rất sốt ruột, cứ như một cái dằm trong tim.
Cả hành trình sau đó, Lâm Xảo tản ra áp suất thấp dọc đường, chỉ thiếu mỗi nước cầm bút viết hai chữ "ứ vui" lên trán.
Em còn quá nhỏ, chưa hiểu cách phải giấu cảm xúc vào lòng như thế nào.
Còn Tạ Trì An cảm thấy nếu mình không tìm chút chuyện cho em ấy làm để chứng minh giá trị, e rằng tiểu cô nương này sẽ chạy đi tự bế mất.
Đúng lúc đó Tạ Trì An trông thấy phía trước có một gốc cây ăn quả.
Thân cây cao lớn tươi tốt kết một thứ quả màu xanh, nhìn qua có vẻ chua chua ngọt ngọt ngon miệng, chẳng biết có ăn được hay không.
Cây ước chừng cao mười mấy mét, kể cả cành chứa quả mọng rủ thấp nhất cũng cách mặt đất khá xa, không thể chạm tới.
Nhưng đối với Tạ Trì An đây chẳng phải chuyện to tát gì.
Cậu có trèo cây được, vấn đề duy nhất là ôm một lần nhiều quả thì không có tay xuống.
Mà ôm ít thì phải leo lên leo xuống nhiều lần...!Đống quả này cũng không bù đắp nổi thể lực cậu tiêu hao vì chúng,