Editor: Đông Vân Triều
Lâm Xảo ngẩng phắt dậy, trông thấy một thanh niên cao lớn tuấn mỹ đứng trước mặt mình, hắn hơi ngả người về trước, chắn toàn bộ ánh nắng chiếu về phía em.
Sau lưng hắn là ánh sáng chói chang, còn đằng trước tạo thành chùm bóng râm tăm tối, khiến đôi mắt hờ hững kia cũng trở nên khó lường hơn hẳn.
Có lẽ bởi vì khuôn mặt kia đẹp trai quá, Lâm Xảo lại quên mất phải hét lên, cứ chăm chăm ngắm nhìn người thanh niên không biết từ đâu chui ra này.
Giang Khoát cười nửa miệng: "Cô bạn nhỏ, đồng đội của em đâu rồi? Bỏ em đi rồi à?"
"Anh ấy còn lâu mới bỏ em!" Lâm Xảo lập tức phản bác lại.
"Anh ấy", "còn lâu mới bỏ".
Giang Khoát chỉ nhặt lấy từ khóa rồi bắt đầu phán đoán từ câu trả lời ngắn ngủn kia.
Số 0 mang giới tính nam, là thanh thiến niên, hơn nữa đang có chuyện nên tạm thời rời đi, chẳng mấy chốc sẽ trở về, suy xét từ góc độ người đó không bỏ cô bé này lại đây, nguyên nhân hoặc là em gái này "thâm tàng bất lộ" có giá trị hợp tác, hoặc là vị số 0 này có tâm địa thiện lương tình nguyện gánh vác mớ bòng bong này.
Mà em gái mang số 98, có thể loại trừ khả năng đầu tiên.
Vậy kết luận là, số 0 là một thanh thiếu niên dễ mềm lòng, và bọn họ sắp gặp nhau rồi.
Hết thảy suy đoán trên đều căn cứ vào tiền đề cô bé này chính là số 98.
Đừng hỏi sao hắn lại chắc chắn đến thế, nếu em ấy không phải số 98 thì chẳng ai giống số 98 cả.
Đương lúc Giang Khoát suy tư, Lâm Xảo lại bồi thêm một câu: "Còn nữa, em không phải số 98 gì đó, em là số 73!"
Em vẫn nhớ lời dặn dò của anh ấy, nếu có người hỏi thì phải nói mình là số 73.
"..."
Kết luận nóng hổi vừa mới ra lò của Giang Khoát lập tức bị vứt đi.
Hắn chưa từng gặp qua số 73, nên chẳng rõ Lâm Xảo có đang nói dối hay không.
Đối với số 1 mà nói, thực lực của số 73 và số 98 thực sự không khác nhau là mấy, dù sao cũng đều rất yếu mà.
Bên cạnh đó, hắn không thể dựa vào phản ứng sinh lý và biểu cảm của Lâm Xảo để phán đoán cho được, bởi vì từ giây phút hắn xuất hiện, từng xăng-ti-mét thớ gân thớ cơ trên người cô bạn nhỏ này đều căng ra hết cỡ, nỗi sợ hãi trên mặt có giấu cũng chẳng giấu nổi, phân tích biểu cảm kiểu này không có giá trị tham khảo gì sất.
"Thẻ bài của em đâu?" Giọng điệu của Giang Khoát không hề hung hăng hống hách, nhưng lại khiến đối phương chẳng có gan phớt lờ.
Nhưng có thể nói dối được nha.
Lâm Xảo vặn đầu ngón tay một cách lo lắng: "Anh ấy giữ rồi ạ."
"Anh của em là số mấy?"
"...!Số 10."
Đối với những câu hỏi mà thanh niên lạ mặt này đặt ra, Lâm Xảo hoàn toàn dựa theo kịch bản Tạ Trì An mà đáp, khiến người khác không tìm ra được sơ hở gì.
Mệt cho Tạ Trì An đã sớm có chuẩn bị, bằng không Lâm Xảo đúng thật là không biết nên làm sao bây giờ, cứ thế lộ tẩy hết.
Giang Khoát hỏi cung một lượt, Lâm Xảo đều đối đáp kín kẽ, trôi chảy, khiến hắn không khỏi thất vọng.
Mục tiêu của hắn là số 0, nếu như đây là tổ hợp số 10 và số 73, hắn cũng chẳng cần thiết ở lại.
Hơn nữa, tốt nhất là nên rời đi trước khi số 10 trở về.
Giang Khoát chỉ muốn giết chết số 0, không có ý định đánh đấm với bất kỳ ai cả, càng đừng nói đến đối mặt với mười kẻ trong TOP đầu.
Chẳng phải do sợ, mà là...!lười.
Mấy trận đấu không cần thiết, hắn lười đánh.
Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Ngay khi Tạ Trì An quay lại, đã thấy một người đàn ông cầm dao đứng trước người Lâm Xảo.
-
Tạ Trì An chẳng cần nghĩ ngợi, bật người đến sau kẻ lạ mặt, ngọn giáo toát ra ánh sáng lạnh, tập kích phần gáy của hắn.
Giang Khoát gần như biết ngay động tĩnh sau lưng, rút dao ra khỏi vỏ, quay người đón đỡ.
Dao giáo va chạm, phát ra tiếng "keng" vang giòn, thanh thúy như tiếng nhạc cụ.
Đối đầu trực diện, ánh mắt giao nhau.
Đêm qua Tạ Trì An ngủ không ngon, hôm nay cậu mặt ủ mày chau, vừa lạnh lùng vừa không có sức sống.
Giang Khoát lười thành bệnh ung thư, cứ mang mãi dáng vẻ nhập nhèm, chưa tỉnh ngủ.
Hai người vốn đều không trong trạng thái tốt, vào giây phút lần đầu nhìn thấy đối phương, không hiểu sao nhoằng cái lên tinh thần.
Giang Khoát ngắm nhìn gương mặt lạnh lùng, tuấn dật của thiếu niên, đặc biệt là đôi mắt ấy.
Như thể có những vụn sáng le lói trải đầy nơi đáy mắt, tạo thành một dải Ngân Hà dập dờn nhưng chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, sau đó nó lại trở về làm bầu trời đêm âm trầm, cô tịch.
Tạ Trì An nhìn vào mắt hắn, thế mà cũng tình cờ giật mình.
Mày kiếm mắt sáng, anh khí dồi dào, rõ là một gương mặt vô cùng xuất chúng, mà cũng là khuôn mặt tuyệt đối xa lạ.
Cậu chưa từng gặp người này bao giờ.
Nhưng khi nhìn vào đáy mắt thâm thúy phẳng lặng của đối phương, tim Tạ Trì An bỗng đập dồn lên.
Giống như cậu đã từng bắt gặp đôi mắt này giữa hàng vạn vì tinh tú, trời đất biển mây xoay vần, "phong hoa tuyết nguyệt[1]" động lòng người.
[1] Phong hoa tuyết nguyệt: ẩn dụ cho tình cảm đôi lứa.
Phản chiếu hình bóng cậu.
-
Dù lòng còn trăm mối ngổn ngang, nhưng hiện thực chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Hai người chỉ giao thủ một kích đó rồi tự khắc tách ra, Tạ Trì An lui về bên người Lâm Xảo, Giang Khoát thu dao đứng tại chỗ.
Giang Khoát nhìn Tạ Trì An nửa ngày, đột nhiên cười, nói: "Hình như tôi gặp em ở đâu rồi thì phải."
Tạ Trì An mím môi không nói.
Cái cách bắt chuyện này ngay cả học sinh tiểu học như Lâm Xảo cũng cảm thấy quá đát.
Một trò chơi chẳng sống thì chết, lôi kéo làm quen cái gì không biết.
Cậu đánh giá thanh niên.
Nam, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo...!không thể nói là tuấn tú, nhưng rất nam tính.
Những điều kiện này đều có thể miễn cưỡng giống số 10.
Ngoại trừ chiều cao.
Theo miêu tả của số 73, số 10 không nhỉnh hơn số 73 là bao, mà Tạ Trì An lại cao hơn số 73 một chút.
Còn người đàn ông trước mặt này cao hơn hẳn Tạ Trì An, khoảng 1m85 trở lên, cao hơn Tạ Trì An nửa cái đầu.
Đây chân chính là sự khác biệt giữa thanh niên và thiếu niên.
Tạ Trì An còn chưa tới mười tám tuổi, không gian trưởng thành còn lớn vô cùng.
Tạ Trì An loại bỏ khả năng người này là số 10, bình thản mở miệng: "Tôi không biết anh."
"Em nói như vậy làm tôi tổn thương đó." Giang Khoát nói thì nói thế, mặt chẳng biểu lộ cái gì gọi là thương tâm cả, ngay cả ngữ khí cũng tùy tiện, chẳng muốn vờ vĩnh lấy lòng.
Chút tinh thần hắn lên thuở ban đầu bốc hơi hết, hắn lại khôi phục bộ dáng bại hoại như cũ.
Đôi mắt hẹp dài giấu hết tâm tư vào trong, khiến người khác nhìn không thấu.
"Nếu ngài không định động thủ, mời rời đi." Tạ Trì An còn phải xử lý cái chân của Lâm Xảo, không yên tâm quay lưng mình vào một kẻ xa lạ.
Giang Khoát chẳng thèm để ý đến lệnh đuổi khách của Tạ Trì An, ngược lại còn cười khẽ: "Tuổi còn nhỏ mà sao cứ như ông cụ non thế."
"..." Tạ Trì An ra tay tấn công, "Vậy thì để anh lĩnh hội sức sống của mặt trẻ tuổi trong tôi vậy."
Giang Khoát phản ứng thần sầu mà lui lại, ngắn ngủi qua lại mấy chiêu, hắn bắt được cổ tay của thiếu niên, dùng sức giữ chặt.
Ánh mắt Giang Khoát ánh mắt rơi vào vết máu uốn lượn trên khớp xương gầy gò, hắn dừng lại: "Thế này mới đúng chứ."
Thiếu niên là phải xanh tốt mơn mởn như này, cứ lạnh như băng sao được.
Tạ Trì An cảm thấy e là tên này có bệnh.
Cổ tay như bị vướng phải gông cùm xiềng xích, không thể động đậy, Tạ Trì An cố xoay bàn tay, mũi giáo nhọn hoắt chĩa thẳng vào cánh tay người đàn ông, khiến Giang Khoát không thể không buông tay.
Hai người tách xa nhau khoảng