Editor: Đông Vân Triều
Sau khi Giang Khoát, Tạ Trì An và Lâm Xảo rời đi, hai người mới ló mình ra từ đằng sau thân cây.
"Họ có phát hiện ra chúng ta không thế?" Câu hỏi của thanh niên tóc xám tỏ rõ y không biết chắc.
"Họ có." Người đàn ông mặc áo khoác như thể đang trần thuật một sự thật nào đó, cho thấy anh cực kỳ nắm chắc.
"Vậy tại sao không xử chúng ta?"
"Thấy phiền, ngại bị hệ thống tuyên dương, chúng ta không chủ động trêu vào." Người đàn ông mặc áo khoác đáp, "Ba lý do đều có khả năng như nhau."
"Nghe khó chịu thật đấy!" Thanh niên tóc xám khoanh tay, "Do năng lực trinh sát của chúng ta chưa đủ mạnh à?"
Anh bình tĩnh trả lời: "Năng lực phản trinh sát của đối phương còn mạnh hơn."
"Sao anh cứ thích mài mòn ý chí của người khác thế nhờ?" Thanh niên tóc xám bất mãn.
Rốt cục Tần Niệm cũng nhìn thẳng vào mắt thanh niên tóc xám nọ: "Vậy cậu có thể thôi "Mười vạn câu hỏi vì sao" đi có được không?"
Lý Duy Hoa ứ vui chống mắt nhìn lại.
Khuôn mặt của thanh niên vừa có đường tinh tế, tuấn tú của người phương Đông, đôi đồng tử lại mang màu trà nhàn nhạt, vô cùng thâm thúy.
Y là con lai.
Người đẹp như thế mà lại không vui, bất kể ai cũng sẽ hạ mình dỗ dành.
Nhưng "bất kể ai" đó không bao gồm Tần Niệm.
Tên đàn ông lạnh lùng ấy chẳng màng đồng đội mình giận dỗi mà yên lặng đi đến bên thi thể bị cắt cổ của bé gái.
"Xem như con bé chết tiệt này chết thật rồi nhỉ." Lý Duy Hoa vẫn ngồi nói mát cho được.
Trước đó hai người họ đã từng đánh nhau với nó.
Nó bản lĩnh không lớn nhưng được cái điên hơn người, tí tuổi đầu đã biến thái lại vừa hay đội lốt một vẻ ngoài rất chi là lừa tình.
Nếu SOLO thật, nó chẳng có cửa với hai bọn họ, chọn ngẫu nhiên một kẻ giữa Tần Niệm với Lý Duy Hoa cũng có thể giải quyết nó dễ dàng.
Nhưng khó nhằn ở chỗ vũ khí mà nó tìm được và đồng đội cung thủ phối hợp chặt chẽ không kẽ hở với nó, đó mới là thứ khiến người ta không thể không đề phòng.
Tần Niệm thấp giọng nói: "Căn cứ luật bảo vệ trẻ vị thành niên, tội của con bé không đáng chết."
Lý Duy Hoa cười nhạo: "Loại luật pháp cặn bã gì vậy?"
Tần Niệm lạnh mắt lườm y.
Lý Duy Hoa sợ ư: "Nó còn giết người nhiều hơn cả tôi đấy ạ."
"Căn cứ pháp luật, tội của nó không đáng chết." Tần Niệm chậm rãi nói tiếp, "Trong lòng tôi, nó chết chưa hết tội.
Tôi chỉ nghĩ, loại gia đình kiểu gì mới có thể dạy dỗ ra ác ma như này."
Lý Duy Hoa mỉm cười: "Quý ngài cảnh sát đây thì ra cũng không phải lương thiện mù quáng nhỉ."
Chìm nổi giữa các khái niệm đạo đức[1], Tần Niệm ở gần cái thiện hơn.
Còn Lý Duy Hoa lại thuộc về phe trung lập và cái ác.
[1] Nguyên gốc là "九大阵营里".
"Bất kể lương thiện thế nào chỉ cần đứng cùng một bên với chính nghĩa." Tần Niệm hờ hững đáp, "Dù sao vẫn tốt hơn kẻ xấu như cậu."
"Hay cho một quý ngài cảnh sát tự xưng mình là vị thần chính nghĩa." Lý Duy Hoa vỗ tay, "Anh không muốn làm hại những người vô tội khác, chỉ một lòng muốn giết chết số 0, nhưng số 0 thì có tội sao?"
"Đã từng nghe qua một trong mười nghịch lý lớn của cuộc đời chưa, cái về tàu hỏa ấy?" Lý Duy Hoa chẳng chờ câu trả lời của Tần Niệm đã kể toẹt ra luôn, "Một thằng điên trói năm người vô tội trên một đường ray và một chiếc tàu hỏa mất lái đang lao tới từ xa trên đúng đường ray ấy.
May là, anh đứng ở bên đường cạnh một cái tay cầm, chỉ cần bẻ ghi là có thể khiến tàu hỏa rẽ vào một hướng khác.
Nhưng thêm một vấn đề nảy sinh, thằng điên kia cũng trói trên đường ray ấy một người khác.
Nghĩ thử xem, hẳn là anh sẽ bẻ ghi nhỉ?"
"Đến cùng phải hi sinh năm người, hay cứu năm người kia rồi bỏ mặc người vô tội còn lại nằm chờ chết?"
"Ngài cảnh sát ạ, tôi biết tỏng câu trả lời của anh rồi." Lý Duy Hoa nói, "Hiện giờ chúng ta cũng đang lâm vào một nan đề tương tự.
Kẻ chủ mưu thần bí nhốt 99 người trên đảo, cách để rời khỏi đây là giết người.
Hoặc là giết một người, hoặc là giết 97 người.
Anh chẳng hề do dự chọn giết một người, nhưng chưa từng nghĩ rằng mình nên tự sát, nhường cơ hội sống cho người khác, đúng chứ?"
"Nhưng vẫn có điểm khác nhau giữa lý thuyết của nghịch lý và thực tế chúng ta, mặc kệ tàu hỏa cán qua đường ray nào chắc chắn sẽ có một bên được cứu.
Nhưng chúng ta thì không, bất kể chúng ta đưa ra lựa chọn gì, những người còn lại đều phải chết, chỉ là chết trong tay mình hay chết trong tay người khác mà thôi.
Chúng ta chẳng cứu được ai cả, chỉ có thể cứu bản thân.
Chúng ta giết người chỉ vì mạng sống của chính mình, mà không phải để cứu thêm nhiều người hơn."
"Cho nên, ngài cảnh sát à." Lý Duy Hoa cười nói, "Tôi với anh chả có gì khác nhau cả.
Giết một người hay giết một trăm người, lúc anh hạ quyết tâm kết liễu những người đó, anh chẳng khác gì tôi."
Tần Niệm: "...!Cưỡng từ đoạt lý."
"Anh cũng đâu có phản bác được, không phải sao?" Lý Duy Hoa nói, "Nghịch lý sở dĩ gọi là nghịch lý chính là bởi vì nó khó giải.
Cứ xoắn xuýt nó mãi cũng chả có ý nghĩa gì.
Đã vậy thì tất cả mọi người ở đây đều là tội phạm rồi, đều phải tiếp tục sống, ngài cũng chẳng cần phải cố ưỡn ngực lên tỏ ra xem thường tôi đâu, ngài cảnh sát ạ."
Bốn từ cuối mang theo ý giễu cợt rõ ràng.
Tần Niệm nhìn Lý Duy Hoa rất lâu mới mở miệng: "Dáng vẻ miệng lưỡi dẻo quẹo này của cậu khiến tôi chợt nhớ đến một người bạn cũ."
"Ồ? Không ngờ tôi lại có được loại vinh hạnh giống với bạn cũ của cảnh sát cơ đó.
Chẳng hay gã tên là gì?"
Tần Niệm đáp: "Tôi không biết tên của y.
Hoặc phải nói, là tên của y quá nhiều, tôi không biết cái nào mới là thật."
Lý Duy Hoa hùa theo: "Thật sao? Vậy đúng là thần bí quá thể.
Nhắc mới nhớ anh còn chưa cho tôi biết tên đó."
"Chẳng phải cậu cũng chưa ư?" Tần Niệm nói.
"Rồi thây? John, Tom, David, Jack, Charles." Lý Duy Hoa thuận miệng nhả ra mấy cái tên tiếng Anh phổ thông, "Anh gọi cái nào cũng được."
Tần Niệm khẽ cười, đôi mắt lại sắc bén như báo gấm đi săn: "Có lẽ tôi nên gọi cậu là, Tartaros, nhỉ?"
Lý Duy Hoa cứng người: "Cảnh sát hình sự quốc tế?"
Thôi xong, tội phạm xuyên quốc gia tiếng xấu đồn xa và cảnh sát hình sự quốc tế thuộc chuyên án bắt y, sau khi đổi qua trăm ngàn thân phận, khuôn mặt, danh tự để đuổi bắt nhau, cuối