Editor: Đông Vân Triều
"Ô này làm gì đấy làm gì đấy?!" Thân hình tròn ung ủng ngấn nào ra ngấy nấy của Phó hiệu trưởng xuất hiện trong tầm mắt Tạ Trì An, buồn thay đống mỡ ấy thế mà lại kì tích không chèn hết vào dây thanh quản của gã để gã rống lên từng đợt như lợn bị chọc tiết.
Đi theo sau gã là cô Đặng, trông thấy siêu thị của mình loạn cào cào, đám người lúc nhúc chen nhau, bà sững sờ ngay tại chỗ.
"Chúng mày trả tiền! Mua đồ mà không trả tiền à? Rặt một lũ ranh con láo toét mất dạy, bỏ tiền lại!" Phó hiệu trưởng đau thịt rít gào ầm ĩ, nhưng chẳng ai buồn để ý đến gã.
Lương Diệc Phi nói thầm: "Đã là lúc nào rồi mà còn tiền tiền...!" Bây giờ tiền chả khác gì một đống giấy vụn, chỉ hữu ích khi thiếu giấy vệ sinh thôi.
Tạ Trì An nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Có phải nhà mày bị cướp đâu."
Siêu thị nhỏ là do cô Đặng mở, Phó hiệu trưởng là chồng bà, đương nhiên đau lòng.
Lương Diệc Phi: "..." Ứ muốn nói nữa.
Tạ Trì An đứng chờ đám người dần dần tản đi.
"Anh Tạ, không đi sao?" Lương Diệc Phi nói, "Bên trong không còn ai hết."
Hai người họ chọn một góc nhìn khá tốt, có thể trông thấy siêu thị rỗng tuếch thiếu cả người lẫn đồ, chỉ sót lại những kệ hàng trơ trọi xếp ngổn ngang.
Càn quét sạch bách như giấy vệ sinh mùa dịch Covid-19, đến cặn bã cũng không còn.
Tạ Trì An không nhúc nhích: "Chờ một chút."
Còn chờ cái gì thì không ai biết.
Trong siêu thị, học sinh phe chộp giật đã cao chạy bay xa, để lại một mống thoi thóp nằm dưới đất.
Cô Đặng vội vàng chạy tới ngồi bệt xuống hỏi: "Em có sao không?"
Học sinh kia ngửa mặt, mở miệng ầng ậng máu.
Chắc chắn đã bất hạnh trở thành nạn nhân duy nhất trong sự kiện dẫm đạp đột phát vừa rồi.
Cô Đặng kinh hô, vừa toan lấy di động ra gọi xa cứu thương chợt ý thức được với tình huống mất sóng hiện giờ, xe cứu thương làm sao mà vào được.
"Làm sao đây, làm sao đây." Bà hoảng đến độ rơi nước mắt, "Đứa nhỏ này còn trẻ như vậy...!"
Nam sinh há miệng nửa ngày mà không phát ra âm thanh, như thể đang cố nói điều gì đó, sau đấy gục đầu xuống, bất động.
Cô Đặng sững người, rít lên một tiếng.
"Bà hét cái đếch gì!" Phó hiệu trưởng cáu gắt.
"Em ấy, em ấy chết...!"
"Chết thì chết quách đi, hôm nay chết còn ít à? Chết hay lắm, nhất là lão già Trương Kiến kia, lão chết rồi tôi sẽ được lên làm Hiệu trưởng!" Phó hiệu trưởng đi tới đi lui, bực bội xoa xoa cái đầu béo trụi tóc của mình, nhìn kệ hàng sạch bách mà tức đấm ngực giậm chân, "Quan trọng là ai đền cho tôi bây giờ! Chẳng đứa nào hết, mất ráo!"
"Ông nói cái gì?" Cô Đặng không thể tin vào tai mình, "Học trò của ông chết mà ông vẫn còn để ý đến tiền, đến chức vị ư?"
"Chứ còn gì nữa?!" Phó hiệu trưởng gào thét.
Cô Đặng lắc đầu, lùi hai bước, thoạt nhìn như bị đả kích nặng nề.
"Ôi...!"
Không biết từ đâu truyền đến một tiến rên khe khẽ.
Cô Đặng dỏng tai mà tìm, phát hiện còn một học sinh nằm dưới kệ hàng sâu nhất, cậu chậm chạp bò về phía trước, cố gắng với tới một chiếc bánh mì con con bị lãng quên trong góc.
Áo đồng phục trắng của cậu ta dính vài dấu chân, nhưng cậu ấy may mắn hơn nhiều, không bị thương gân động cốt, chỉ không đứng dậy nổi.
Cô Đặng vội vàng đỡ trò lên ghế, cũng nhặt bánh mì đưa qua: "Em có sao không? Cởi ra cô nhìn xem nào."
Nam sinh rón rén vén áo lên, cả phần lưng trải đầy những vết tụ máu ghê người.
"Em cần phải đến phòng y tế ngay thôi!" Bà thấy mà xót trong lòng, "Dù không có y tá...!nhưng hẳn sẽ có ít thuốc trị thương, hay em đợi một lát, để cô đi lấy cho."
Nam sinh lặng thinh, chỉ chăm chăm cắn xé túi bánh mì, ăn lấy ăn để.
Được đôi miếng thì nước mắt rơi.
Phó hiệu trưởng lúc này mới hoàn hồn, chạy vội tới định giật lấy túi bánh: "Bà cho nó làm gì? Cho nó rồi chúng ta lấy cái gì mà ăn?"
"Nhưng cũng không thể để học sinh bị đói...!"
"Học sinh học sinh suốt ngày học sinh, thế chúng nó có biết để lại chút đồ ăn cho thầy cô mình không?!" Phó hiệu trưởng chỉ thẳng vào kệ hàng mà quát.
Cơ thể cậu học trò co rúm lại trong tiếng mắng chửi.
Cô Đặng cũng giận lắm, cao giọng đáp trả: "Có loại thầy như ông sao!"
"Thầy thì sao? Thầy thì phải vì học sinh mà đâm đầu vào chỗ chết à?" Phó hiệu trưởng rống lên, đẩy cô Đặng một cái.
Nam sinh co mình trên ghế, tay siết chặt túi bánh, định dậy chạy đi, nhưng lại hít vào khí lạnh, đau đến chau mày.
Phó hiệu trưởng còn ngại không đủ, toan giơ tay đánh thật, rồi từ đâu xuất hiện một người mảnh khảnh chắn trước mặt gã.
"Thầy à, đánh người là không đúng phải không thầy?"
Tạ Trì An ngăn trở trước người cô giáo Đặng, giọng điệu có bao nhiêu lễ phép, ánh mắt lại bấy nhiêu lạnh lùng.
"...!Anh Tạ!" Lương Diệc Phi tranh thủ thời gian chạy vào.
"Tiểu Tạ?" Cô Đặng nhìn thấy bóng lưng thiếu niên mà sững sờ.
Thân là học sinh ưu tú của trường cấp 3, có khả năng đạt điểm thi đại học cao nhất toàn tỉnh đem lại vinh quang cho trường, Tạ Trì An trở thành cái tên rất có sức nặng trong mắt các thầy cô.
Phó hiệu trưởng có phần thu liễm nhưng vẫn mạnh miệng: "Trò Tạ, đây là chuyện giữa các giáo viên với nhau, em đừng có xen vào."
Cô Đặng muốn nói lại thôi, móc ra một bộ chìa khoá: "Tiểu Tạ...!Trong kho vẫn còn ít hàng tồn, chúng ta sẽ không đói được đâu."
Hiển nhiên bà không muốn tiếp tục đề cập đến chuyện nhà nữa.
Phó hiệu trưởng và cô giáo Đặng tuy đã kết hôn nhiều năm nhưng tình cảm không tốt.
Nhìn cái cách Phó hiệu trưởng đánh người thành thạo như vậy cũng đủ biết dăm ba cái chuyện bạo lực gia đình qua tay gã như cơm bữa...!
Ông cha ta có câu "tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại", người cô đáng thương này ắt hẳn cũng không muốn để người ngoài chê cười, quở trách.
Tạ Trì An hơi khựng lại, tránh người ra.
Phó hiệu trưởng hừ lạnh.
Tạ Trì An biết chắc chắn vị trí của kho hàng siêu thị, cậu từng giúp cô Đặng chuyển các két nước giải khát vào đó...!Không sai, một đoá hoa cao lãnh như Tạ Trì An lại lấy giúp người làm niềm vui đấy thì sao!!!
Chìa khoá nhà kho nằm trong tay cô Đặng, bà dời kệ hàng, đẩy mấy cái thùng rỗng ra, để lộ một cánh cửa.
Bà tra chìa vào ổ, mở khoá nhà kho.
Bên trong quả thực có hàng tồn nhưng không nhiều, đủ cho khoảng mười mấy người ăn bảy ngày.
Hai ngàn người...!nằm mơ đi.
Tạ Trì An nhìn lướt qua, thấp giọng nói: "Cô Đặng, cô tuyệt đối đừng để người khác biết đến nơi này."
Công khai vị trí nhà kho...!tuy có thể cứu sống được số ít người, nhưng bù lại sẽ rất rất nhiều người phải chết.
Kho báu chỉ có một mà cướp thì hàng đàn, không cần nghĩ cũng biết hậu quả thảm khốc tới mức nào.
Mà là người duy nhất nắm giữ chìa khoá của hòm châu báu, Tạ Trì An không hi vọng cô Đặng xảy ra chuyện.
Cô Đặng rất ít khi trông thấy Tạ Trì An nghiêm túc như vậy, hầu hết cậu toàn hờ hững không để tâm.
Phó hiệu trưởng chen miệng vào: "Còn cần em nói à, thầy có chết cũng chả để cho lũ ranh con kia một cắc nào đâu!"
Tạ Trì An liếc gã, thân thể núc ních của Phó hiệu trưởng run lên thành những đường gợn sóng rõ ràng, không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt của thằng oắt này sao mà đáng sợ thế?
Tạ Trì An tới gần ghé vào tai bà nói nhỏ: "Nếu cô không nỡ có thể cho họ một ít, nhưng đừng để người khác nhìn thấy, cũng không nên nói cô còn, được không cô?"
Cô giáo Đặng có vẻ chần chờ, lát sau mới gật nhẹ đầu chấp thuận.
Tiếp đến, Tạ Trì An quay đầu hỏi nam sinh đang co giò ngồi trên ghế: "Cậu tên là gì?"
Nam sinh đáp thỏ thẻ: "...!Đồng Dập Huy, học sinh lớp Mười." Không đợi Tạ Trì An tiếp lời, cậu đã tự giác thề thốt, "Anh yên tâm, em sẽ