Editor: Đông Vân Triều
Đầu Tạ Trì An hơi ngẩng lên, nắng chiếu vào đôi mắt đen tuyền của cậu khúc xạ chúng thành lưu ly tuyệt đẹp, càng nhìn gần chỉ càng thấy lãnh đạm, bình thản.
Giang Khoát dựa rất gần, cơ thể hai người gần như kề sát không một kẽ hở, hắn hạ mắt, nói: "Là em giết số 13 đúng không?"
Tạ Trì An không đáp.
"Tôi nghĩ rồi." Giang Khoát cất dao, ngắm nghía đôi mắt sáng long lanh của Tạ Trì An, "Em làm thịt đồng đội của tôi, có phải nên bồi thường cho tôi gì đó không?"
Số 13 là đồng đội của Giang Khoát.
Khóe miệng Tạ Trì An giật giật: "Muốn tôi đền mạng?"
Giang Khoát lắc đầu, ngón tay lướt qua vệt đỏ nhàn nhạt trên cổ Tạ Trì An khẽ vuốt ve, nấn ná không rời.
"Em trai, chúng ta tổ đội với nhau đi."
Hắn từ bỏ đường tắt giết chết số 0 này, chấp nhận chọn một con đường khó khăn hơn nhiều.
Nhưng Giang Khoát lại cảm thấy, nếu để hắn giết thiếu niên, có khi còn khó hơn giết 97 người còn lại.
Không, chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều.
Cả đời này, hắn chưa nghĩ ra chuyện gì có thể khó hơn cả chuyện để em ấy chết đi.
Lớp chai mỏng trên trên ngón tay người nọ cứ cà vào cổ cậu ngưa ngứa, Tạ Trì An quay đầu, giương mắt: "Nhìn anh không như người có thể đâm đầu làm chuyện lỗ vốn như vậy."
Tổ đội với mình? Tương đương với việc Giang Khoát thẳng tay từ bỏ tư cách trực tiếp vượt cửa.
Quyết định này đúng là phát rồ.
"Là em thì xứng đáng." Giang Khoát cười, "Đáng để tôi trả bằng máu[1]."
[1] Nguyên gốc là 我血赚.
"血赚" hay Blood earning vốn là từ dùng để chỉ một món đồ có giá cao ngất ngưởng hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường.
Sau này, nó mở rộng ra thành từ mang nghĩa xấu: bởi vì bản án tối thiểu cho tội hiếp dâm là ba năm, nên người ta gọi là blood earning.
(theo jikipedia)
Tạ Trì An không đáp.
Giang Khoát lại đế thêm vào: "Tổ đội với tôi rồi chúng ta cùng nhau báo thù cho Xảo Xảo."
Cái tên này khiến biểu cảm của Tạ Trì An khẽ biến.
Bình tĩnh xem xét, trở thành đồng đội của Giang Khoát là chuyện trăm lợi không có một hại, hai kẻ mạnh như họ hoàn toàn có thể liên thủ, đôi bên đều có lợi.
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích trường tồn.
"Nghĩ kỹ chưa? Em trai." Giang Khoát biết Tạ Trì An đang trầm tư, mắt hắn đong đầy ý cười, đến cả giọng điệu cũng hào hứng thêm mấy phần, bùi tai gấp bội, "Em nguyện ý làm số 0 của tôi chứ?"
...!Đây là loại câu hỏi thối nát gì chứ, tại sao từ một lời mời tổ đội bình thường qua mồm Giang Khoát có thể trở nên ái muội như thế.
Môi Tạ Trì An co giật: "Cởi trói trước đã."
Tay của cậu vẫn còn bị cầm tù đây này.
Giang Khoát rất sảng khoái tháo nút cho Tạ Trì An, còn lùi ra sau một bước cho cậu ít không gian.
Tạ Trì An xoa xoa mấy vết hằn trên cổ tay, cậu chẳng thèm nhặt vũ khí dưới đất mà thẳng tay đấm vào khuôn mặt anh tuấn của Giang Khoát.
Giang Khoát định đỡ, nghĩ thế nào lại thôi, sống sờ sờ ăn một quyền.
Chưa xong, Tạ Trì An lên gối, bồi thêm một cú thúc mạnh vào bụng Giang Khoát.
"Ui..." Giang Khoát hít khí lạnh, gập người xuống ôm phần dưới.
Sau hai lần ra tay trời giáng, Tạ Trì An mới nhặt kiếm, giáo lên, lạnh lùng phun ra một chữ: "Được."
-
Chờ đến khi Giang Khoát đứng thẳng lưng được, môi hắn vẫn vẽ ra một nụ cười thiếu đòn: "Bớt giận chưa?"
Em bé mới lớn thường hay nóng tính mà, lại còn bị hắn bắt nạt như thế, phát tiết chút âu cũng bình thường.
Tạ Trì An mặt không cảm xúc, chỉ liếc hắn: "Nhóm lửa."
Cậu đói rồi.
Giang Khoát trưng ra bộ mặt "anh hiểu mà", lập tức nhanh nhẹn xếp củi làm bếp.
Thực không dám giấu giếm, mấy ngày qua hắn cũng chẳng biết mình đang cho vào mồm thứ gì nữa.
Cá nướng hoặc là nửa sống nửa chín hoặc là cháy khét lèn lẹt, hoàn toàn không phải cái kiểu "ngoài vàng giòn, trong mềm mềm" hôm nọ.
Trong những ngày Tạ Trì An rời đi, Giang Khoát nhớ cậu phát điên, nhất là mỗi khi đến giờ dùng bữa.
Lúc Tạ Trì An lật xiên nướng qua lại, màu sắc, hương vị đều tuyệt vời, một món nướng mỡ mà không ngấy vừa ra lò, Giang Khoát vừa khéo đang ngồi một bên ngóng trông mòn mỏi.
Tạ Trì An nướng xong, chẳng thèm nhìn Giang Khoát lấy một cái, bắt đầu ăn.
Giang Khoát nháy mắt.
Lại nháy mắt.
Vào khoảnh khắc Tạ Trì An sắp sửa thưởng thức xiên thứ hai, Giang Khoát không nhịn nổi nữa, hỏi: "Em trai, còn của tôi thì sao?"
Tạ Trì An trả lời thản nhiên: "Tôi đâu có nói là sẽ nướng cho anh đâu? Tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
Giang Khoát: "..." Tự hắn động thủ sẽ gọi là hại người hại mình.
Cách Tạ Trì An dùng bữa cực kỳ văn nhã kết hợp với gương mặt nghiêng nước nghiêng thành này, ngắm thôi cũng là một loại hưởng thụ mỹ mãn.
Giang Khoát ngắm người ta mà nuốt nước bọt.
Chỉ được nhìn không được ăn, quá độc ác.
Bạn nhỏ còn chưa nguôi giận nữa.
Làm sao để dỗ đây?
Giang Khoát nghĩ nghĩ, dần dà ánh mắt hắn va phải vết thương trên mu bàn tay cậu.
Nó đã kết vảy, trở thành một vệt đỏ rõ ràng trên làn da trắng nõn.
Mà dưới lớp quần áo kia còn có rất nhiều vết thương khác hắn để lại, chúng vắt ngang dọc trên cơ thể thiếu niên.
Bởi vì vấn đề về thể chất mỗi người, cùng một vết bầm, trên người Giang Khoát đã mờ đi không ít, nhưng trên làn da quá mức nõn nà của thiếu niên lại vẫn nổi bần bật như ngày đầu.
Đây là làn da chỉ véo nhẹ thôi cũng hồng ngân cả ngày lại bị hắn giày vò thành từng mảng máu tụ.
Tự nhiên, Giang Khoát cảm thấy mình rất khốn nạn.
Một cậu trai đáng yêu như vậy, sao hắn lại có thể ra tay được.
Giang Khoát hỏi: "Em trai, em...!có đau không?"
Tạ Trì An không ngẩng đầu: "Dây thần kinh đau của tôi chưa đứt." Nhưng chút đau ấy chẳng tính là gì.
"Tôi xin lỗi."
Tạ Trì An bất ngờ nhìn hắn.
Giang Khoát vậy mà lại xin lỗi.
Có gì để xin lỗi đâu? Vốn hai người họ bèo nước gặp nhau, lúc cùng chung lợi ích thì liên kết tạm thời, khi lập trường khác biệt thì mỗi người một ngả.
Không ai sai cả.
Giang Khoát hối hận: "Sớm biết chúng ta sẽ vẫn là một đội, tôi tuyệt đối sẽ không ra tay."
Tạ Trì An chẳng nể mặt: "Anh không ra tay, tôi vẫn ra tay."
Giang Khoát nói: "Vậy thì tôi sẽ không đánh trả."
Tạ Trì An: "Vậy anh chết chắc."
Giang Khoát: "..."
Hắn cười nhẹ: "Em bỏ được ư? Em trai."
Có gì mà không nỡ? Anh là gì của tôi? Tạ Trì An định giễu cợt lại, nhưng nghĩ gì đó cậu lại ngậm miệng.
...!Đúng là cậu không nỡ.
Nếu cậu cầm lên được, bỏ xuống được thì lúc ấy ngọn giáo sẽ không chần chờ chọc xuyên tim Giang Khoát.
Nếu không phải do vũ khí chần chờ, cậu cũng không bị trói cứng trên cây.
Họ thắng nhau ở chiến lực, rồi lại thua ở mềm lòng.
Tạ Trì An cụp mắt, nhìn vết thương trên tay đến xuất thần.
Kỳ thật cậu không giận mấy, Giang Khoát chỉ bị thương nhẹ hơn cậu chút mà thôi.
Mà phần chênh lệch không đáng kể này cũng là do tài cậu không bằng người.
Tạ Trì An vốn là người trưởng thành lý trí thế mà khi đối mặt với Giang Khoát, cậu không thể ngăn nổi cảm xúc của mình.
Lại còn làm ra hành động hờn dỗi không cho ăn này...!Thật không