Editor: Đông Vân Triều
Tạ Trì An xoay bút, thân bút xoay vòng linh hoạt trên các đầu ngón tay, cuối cùng dừng lại, nắp bút gõ xuống mặt bàn.
"Trở lại chuyện chính, chắc hai anh đến đây không phải chỉ để tham quan nhà tôi thôi đâu nhỉ?" Tạ Trì An ngước mắt nhìn.
"Dĩ nhiên là không chỉ thế.
Chẳng phải tôi đang có một tấm thẻ tổ đội sao? Nếu không dùng thì có vẻ quá lãng phí." Giang Khoát phi tấm thẻ màu đen lướt qua mặt bàn, "Nên tìm em vào đội đây."
Tạ Trì An cầm lấy tấm thẻ mà ngắm nghía, thẻ của Giang và của cậu không khác nhau mấy, cùng qua Cửa thứ Hai, có bảy ngày nghỉ ngơi và được Trò chơi đánh giá SSS.
Là một đồng đội hợp cách, không có bất cứ vấn đề gì.
"Còn anh?" Tạ Trì An hỏi Quý Thanh Lâm.
Quý Thanh Lâm cũng chìa thẻ của mình ra, đưa cho Tạ Trì An.
Thẻ của Quý Thanh Lâm khác hoàn toàn hai người họ, con số chính diện vẫn là 1, thời gian nghỉ ngơi chỉ có vỏn vẹn ba ngày, đánh giá cuối cùng là...!B.
"Vốn là SS." Quý Thanh Lâm giải thích, "Nhưng sau khi thoát khỏi đảo hoang thì biến thành B."
Offline giữa trận tương đương với nhiệm vụ thất bại, ăn D ăn F là chuyện bình thường.
Nhưng chữ cái trên thẻ này hẳn là đánh giá trung bình các cửa mà không phải chỉ ghi một cửa gần nhất, một SS, một D, chia ra thành B là đúng.
"Được nghỉ ba ngày? Lúc anh rời khỏi Trò chơi đến nay đã qua rất lâu rồi." Tạ Trì An đẩy các thẻ về trước mặt chủ nhân của chúng.
"Nhưng tôi vẫn không hề bị cưỡng chế vào bất cứ phó bản nào cả." Quý Thanh Lâm cất thẻ rất kỹ, "Thời gian nghỉ ngơi này hẳn được tính sau khi cửa trước chính thức kết thúc, dẫu có rời đi giữa đường cũng không sao."
Tạ Trì An: "Nói cách khác, ngày mai Cửa thứ Hai của anh sẽ mở."
Quý Thanh Lâm gật đầu: "Đúng vậy."
Tạ Trì An nhìn về phía Giang Khoát: "Anh ấy vào Cửa thứ Hai, chúng ta phải vào Cửa thứ Ba, có thể tổ đội được ư?"
"Sao lại không? An An, chẳng nhẽ em không phát hiện ra rằng, độ khó của mỗi phó bản không hề tăng lên theo số thứ tự các cửa ư.
Càng giống như là một loạt các phó bản ngẫu nhiên, độ khó cũng là ngẫu nhiên.
Con số trên thẻ chỉ chứng minh rằng em đã vượt qua nhiều hay ít mà không phải độ khó tăng lên." Giang Khoát nói, "Chỉ là chúng ta khá đen, toàn bốc phải phó bản không dễ xơi mấy.".
Chap mới luôn có tại ++ trùmtru yện.
net ++
Tạ Trì An: "..." Tất nhiên cậu đã biết điều này.
Phó bản hoang đảo mặc dù rất có tính thử thách, nhưng kỳ thật chẳng tài nào so được với cửa đầu tiên của Tạ Trì An, càng là một trời một vực với Cửa thứ Nhất của Giang Khoát.
Phó bản mở bát của người ta đơn giản bao nhiêu, thì hai người họ lại gian nan khốn khổ bấy nhiêu.
Nói rằng số cửa càng cao độ khó càng lớn, họ chẳng thèm tin.
Nhưng hiện tại hai người họ chỉ mới qua được hai cửa, kích thước mẫu còn bé.
Về sau độ khó có tăng lên theo cấp số cộng hay không cũng khó mà phán trước được.
"Ngày mai anh ấy đã phải bắt đầu Trò chơi mới rồi, nhưng chúng ta lại có đến bảy ngày nghỉ, có thể vào sớm không?" Tạ Trì An hỏi.
Giang Khoát đáp: "Được chứ.
Sau bảy ngày Trò chơi sẽ cưỡng chế em bắt đầu phó bản mới, nhưng nếu muốn, em có thể vào bất cứ lúc nào."
Tạ Trì An tựa vào lưng ghế: "Thế nhưng tại sao tôi lại muốn vào sớm đây?"
Có tới bảy ngày để nghỉ, cớ gì phải nhanh chóng đâm đầu vào rọ như vậy? Vì tổ đội sao? Nhưng dựa vào thực lực của Tạ Trì An, cậu vốn không cần ghép đội với Quý Thanh Lâm.
Giang Khoát đứng dậy, chống hai tay vào mép bàn đọc sách, cúi người nói khẽ với thiếu niên ngồi đối diện: "Chẳng nhẽ An An không muốn mau chóng tìm được anh trai mình sau?"
Mắt Tạ Trì An quắc lại: "Anh đã biết những gì?"
"Tôi không biết gì hết á.
Chỉ là có một lần An An đã từng nói với tôi rằng, em có một người anh trai ruột, nhưng lúc tôi điều tra em thì nhà họ Tạ không hề có dấu tích của một đứa con trai thứ hai nào cả." Giang Khoát hạ giọng, "Tôi tin An An sẽ không nói dối tôi, mà tôi tin, hẳn anh trai em đã bị kẻ nào đó chùi sạch dấu vết từng tồn tại, rồi sau đó bốc hơi khỏi nhân gian."
Khả năng quan sát và phán đoán của Giang Khoát đúng thật rất mạnh.
Tạ Trì An và Giang Khoát mặt đối mặt hai giây, sau đó cậu đứng dậy, vẻ mặt hờ hững: "Để tôi báo bác quản gia chuẩn bị phòng cho các anh."
Tạ Trì An ôm Tiểu Bạch xuống tầng, để lại hai vị khách còn đang giữ nguyên tư thế như trời trồng trong thư phòng.
Rất lâu sau, Giang Khoát mới ưỡn thẳng dậy.
"Đây là..." Quý Thanh Lâm ngơ ngác, rõ ràng hai người họ vừa mới thì thầm với nhau cái gì đó, rồi Tạ Trì An cứ thế đột ngột rời đi, sắc mặt dường như không tốt lắm.
Giang Khoát tựa vào giá sách, cười: "Em ấy đồng ý rồi."
-
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ tôi." Quý Thanh Lâm đứng lên.
Giang Khoát và Tạ Trì An có thể trở thành hai người duy nhất lọt qua Cửa thứ Hai đã đủ để chứng minh sự lợi hại của họ.
Và họ cũng chẳng cần thiết gánh trên vai cục nợ là anh đây làm gì.
"Không cần cảm ơn." Giang Khoát nói, "Tôi đáp ứng cũng chưa hẳn là vì anh."
Mỗi người trong số họ đều ôm một mục đích khác nhau đến với hiệp ước liên minh này.
Tạ Trì An muốn mau chóng tìm thấy anh trai, còn Giang Khoát thì muốn tìm lại ký ức của mình.
Không biết tại sao ngày đó Giang Khoát lại bỗng tặng cho Tạ Trì An một đóa hoa, hắn còn định thốt lên rằng: "Ước hẹn năm mười tám tuổi, tôi chưa bao giờ quên." Nhưng chưa kịp thất thố thì đã bị truyền tống đi.
Nhưng hắn và An An đã từng "hẹn ước" với nhau lúc nào?
...!Mất trí nhớ quả thật hỏng bét.
Hơn nữa, sau khi không còn được sớm ngày chung đụng với Tạ Trì An, hội chứng ưa ngủ của hắn lại càng thêm nghiêm trọng, hắn ngủ một mạch xuyên suốt chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, phải nhờ Quý Thanh Lâm đánh thức, hắn mới có thể lảo đảo bò được ra khỏi phi cơ.
Từ lúc bị cuốn vào Trò chơi này, Giang Khoát có dự cảm, căn bệnh này của hắn có lẽ có liên quan đến nó.
Một người bình thường chỉ dành ra một phần ba cuộc đời cho việc ngủ, còn Giang Khoát, một ngày hắn chỉ có bốn tiếng là tỉnh.
Lúc trước vốn không cảm thấy mình phung phí thời gian, hoặc, cho dù có cảm thấy cũng lực bất tòng tâm, nhưng giờ đây hắn muốn tranh thủ đến cùng.
Sau khi gặp gỡ Tạ Trì An, hắn chẳng muốn lãng phí thêm bất cứ phút giây nào nữa.
-
Chín giờ tối.
Tạ Trì An đã yên vị ở trên giường, Tiểu Bạch nằm ngửa bụng trên đầu gối Tạ Trì An, hưởng dụng sự vuốt ve của sen.
Cửa phòng ngủ bị gõ, rồi Giang Khoát cứ thế mở cửa đi vào.
Tạ Trì An ngẩng đầu: "Chưa có ai bảo anh là đừng tùy tiện chạy vào phòng ngủ của người khác à?"
"Tôi tới đón Tiểu Bạch của mình." Giang Khoát thoải mái bước tới, toan nắm cổ Tiểu Bạch lên.
Không sai, hắn đang chướng mắt con chó này đấy.
Tạ Trì An giữ Tiểu Bạch lại: "Tiểu Bạch cũng có phần tôi mà."
Đây là phần thưởng đôi đó.
"Tài sản chung à? Cũng đúng." Giang Khoát thuận thế ngồi xuống giường, nhìn quanh một lượt, "Phòng ngủ của em...!hơi đơn điệu nhỉ."
Tất cả chỉ độc có hai màu trắng đen, lạnh lẽo như nhà xác vậy.
Tạ Trì An mặc kệ hắn, vẫn chăm chú xoa bụng cho Tiểu Bạch.
Nhưng ý Giang Khoát đã quyết, hắn nhất định phải có được sự chú ý của Tạ Trì An, nên hắn vừa tự tiện cầm quả cầu thủy tinh đặt trên tủ đầu giường của người ta vừa ba la bô lô: "Em nhìn quả cầu này xem nó vừa lớn vừa tròn..."
Tạ Trì An liếc hắn: "Đừng có động vào đồ của người khác."
"Người khác nào? Làm gì có người khác." Giang Khoát nhìn chằm chằm Tiểu Bạch đầy trìu mến, "Chỉ có một nhà ba người chúng ta mà thôi."
Tiểu Bạch đang thoải mái phưỡn bụng cho Tạ Trì An vuốt ve thì bắt gặp ánh mắt chết chóc của Giang Khoát, cu cậu hết hồn tí thì cắm đầu xuống đất, may có Tạ Trì An kịp thời đỡ được.
Tạ Trì An vươn tay định giật lấy quả cầu thủy tinh trong tay Giang Khoát, lóng ngóng thế nào lại chạm phải nút bấm bên dưới, lập tức có tiếng hát vang lên.
Es ist ein Schnee gefallen...!
Chỉ mới hát được một câu, Tạ Trì An đã vội cướp lấy nó, tắt nhạc ngay tắp lự.
Có lẽ là bởi tối hôm qua cậu vừa nghe bài này vừa nghĩ đến một