Editor: Đông Vân Triều
Tôn Toàn Dũng giận cá chém thớt, những người khác thì đơ luôn.
Họ nên có phản ứng gì bây giờ?
Nó đã nói như thế rồi, trừ một số ít hận đời không muốn sống hoặc thậm chí đếch phải người, còn lại ai ai cũng không dám nhắm mắt trước.
Ngủ, ngủ để mà ngủ vĩnh hằng luôn à.
Bầu không khí kỳ quái len lỏi khắp phòng.
Giữa thời khắc bối rối này, có một Tạ Trì An đếch phải người đang ngồi xếp bằng, đầu dựa vào tường, dùng áo làm chăn, ngủ.
Lương Diệc Phi nghe xong đoạn trình bày cảm nghĩ rợn gáy của đài phát thanh mà tim đập thình thịch, vô ý hỏi Tạ Trì An: "Anh Tạ, mày..." quay đầu qua nhìn, anh Tạ đã hơi cúi đầu, ngủ ngon lành.
Lương Diệc Phi: "..."
Ngủ quá nhanh rồi!
Không đúng, trong hoàn cảnh này lại còn bị đài phát thanh khủng bố tinh thần, sao Tạ Trì An ngủ được chứ?!
Lương Diệc Phi hoài nghi thì vẫn hoài nghi, Tạ Trì An đã say giấc nồng cũng chẳng thể trả lời cậu được.
Sự thật là, khi cái đài thần bí nói được một nửa, Tạ Trì An đã quyết đoán chọn --nhắm mắt, ngủ dậy rồi nói tiếp.
Đó cũng không phải một loại trốn tránh, ngược lại cậu đã suy tính xong cả rồi.
Khẳng định ngày mai sẽ có một trận chiến ác liệt, đêm nay mà không nghỉ ngơi dưỡng sức thì mai chỉ có nước đi SHIP đồ ăn với mạng người.
Về phần bây giờ, phòng ký túc khác thì cậu không biết nhưng mấy bạn ROOMATE của mình Tạ Trì An rất rõ, họ không sụp đổ nhanh vậy đâu.
Thế là Tạ Trì An cứ to gan ngủ khò khò.
Thậm chí cậu còn định khuyên Lương Diệc Phi nghỉ ngơi sớm chút, nhưng đoán chừng chẳng hiệu quả mấy nên cậu không nhiều lời.
Ngủ nhưng không có nghĩa là buông lơi cảnh giác, Tạ Trì An có thể khống chế bản thân không quá bất tỉnh nhân sự.
Ở trạng thái ngủ nông, cậu sẵn sàng phản ứng với bất kỳ động tĩnh bất ngờ nào xảy đến.
Thói quen này dần dưỡng thành sau khi trải qua các loại hoàn cảnh đặc thù.
Đã nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi.
Sự thật chứng minh phán đoán của Tạ Trì An là đúng.
Trước nửa đêm không có bất kỳ người nào ngủ, họa chăng có buồn ngủ thì cũng đành cố gắng căng mí mắt hết cỡ để nhìn đời.
Nhưng thời gian dần trôi, di chứng của việc căng thẳng quá độ ban ngày lũ lượt ùa tới, mọi người trở nên mệt mỏi rã rời, mệt thân, mệt cả óc.
Mặc dù lý trí liên tục gào thét cảnh cáo bản thân, song cơ thể lại tự động ấn nút tắt nguồn, chết máy.
Sau nửa đêm người người ngủ như lợn chết.
Cho dù lúc này có nhân viên lò mổ đến, chắc bọn họ cũng chẳng rên lấy một tiếng.
...!
Tạ Trì An tỉnh dậy giữa tiếng lợn bị chọc tiết kêu í éo.
Cậu lập tức mở mắt, không hề có tí mê man nào.
Ngoài cửa sổ, sắc trời hửng sáng.
Cậu liếc đồng hồ đeo tay...!Mới năm giờ rưỡi.
Giờ này mà rời giường thì đúng là nghiệp chướng!
Có vẻ những người khác trong phòng mệt quá, tiếng động lớn như vậy cũng không thấy tỉnh.
Lương Diệc Phi chổng vó trên giường, tướng ngủ khó nhìn muốn chết.
Tạ Trì An bước qua Lương Diệc Phi nhảy xuống đất, đi giày thể thao rồi mở cửa.
Thấy cả hành lang rộn ràng như trẩy hội.
Tạ Trì An tiện tay giữ lại một bạn học sinh, gặng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Người bị cậu tạm giữ ngẩng đầu, tình cờ lại là người quen - Cao Hạc, do không đeo kính mà có phần lạ mắt.
Cao Hạc cả người run bắn lên, thấy là Tạ Trì An thì cuống quít đáp: "Cả bọn phòng 506 điên hết cả rồi! Tối hôm qua có thằng chùm gối ngộp chết bạn cùng phòng, sáng nay tỉnh dậy chúng nó thấy thế thì kích động lắm, chém giết lẫn nhau! Chết ba mống rồi!"
Tạ Trì An khẽ giật mình, buông lỏng tay.
Cao Hạc chớp thời cơ vùng ra, kéo khóa áo chạy thục mạng về phía cầu thang, miệng còn hét: "Chạy mau! Tớ thấy mấy đứa còn lại cũng không bình thường đâu..."
Tạ Trì An không hề do dự, cấp tốc trở về phòng đánh thức từng người: "Tỉnh, có chuyện rồi!"
Tiếng nhốn nháo bên ngoài càng lúc càng lớn, cuối cùng mấy con lợn cùng chuồng cũng thức, mắt mơ màng: "Sao đấy? Bên ngoài ồn thế."
"Có người chết." Tạ Trì An nói, "Mau rời khỏi đây, ký túc xá không còn an toàn nữa."
Đầu óc mọi người đột ngột tỉnh táo.
Tất cả lập tức đi giày chạy xuống lầu, từng tầng họ băng qua, có thể trông thấy rất nhiều người đang đánh nhau trong hành lang, tiếng cãi vã, chửi rủa, gào khóc...!không dứt bên tai.
Ai cũng phát rồ ném đồ vật xung quanh túi bụi, đánh những người bạn sớm chiều chung đụng của mình không thương tiếc.
"Sủa! Có phải mày trộm tiền sinh hoạt tuần trước của tao không!"
"Tao nhịn mày rất lâu rồi nhé! Ngáy này, ngáy này, ngáy cái đị...!"
"Chết đi chết đi chết đi chết hết đi!"
"..."
Cả khu này chúng nó điên hết rồi.
Mọi người bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể lể, những chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh, bất kỳ bất mãn gì đè nén trong lòng bấy lâu nay, đều có thể trở thành cái cớ để họ đánh toạc máu đầu bạn học của mình.
Họ chỉ đơn giản là giết những người mình ngứa mắt, sau đó tiếp tục sống sót thôi, có lỗi gì đâu?
Mục đích của chiếc đài phát thanh ma quỷ đã đạt được.
Nó thành công biến nơi sân trường đẹp đẽ thành chốn Luyện ngục nhân gian.
Tạ Trì An bước ra từ Luyện ngục ấy.
Đặt chân xuống tầng Một, cậu quay đầu lại.
Ngay lập tức đanh mặt.
"Chu Nhất Ngạn đâu?" Tạ Trì An trầm giọng, "Có ai thấy cậu ấy không?"
Tiền Phục chạy cuối hàng cũng quay đầu, sửng sốt: "Rõ ràng nó ở ngay sau tao mà, sao bây giờ lại không còn nữa?"
Tạ Trì An mấp máy môi.
Một thanh sô-cô-la chẳng thấm thía vào đâu, rõ ràng bệnh đau dạ dày của Chu Nhất Ngạn đã tái phát, cậu ấy không chạy nhanh nổi, tụt lại phía sau lúc nào không hay.
"Chúng mày đi trước đi, tao quay lại tìm cậu ấy." Tạ Trì An nói.
"Mày điên à Tạ Trì An?! Mày biết mấy tầng trên nguy hiểm đến mức nào rồi còn! Đi cái gì mà đi, mau chạy thôi! Thằng Chu Nhất Ngạn ở hiền gặp lành sẽ không..." Ba chữ "xảy ra chuyện" còn chưa thốt ra khỏi miệng, cổ họng Tôn Toàn Dũng đã nghẹn ứ.
Chu Nhất Ngạn còn xuống sớm hơn bọn họ.
Rơi xuống từ tầng Năm.
Chỉ mấy giây trước, ở nơi cách họ không tới mười bước chân, tiếng vật nặng rơi tiếp đất thật trầm đục, máu văng tung toé.
Người xung quanh la hoảng.
Cả phòng 502 đứng sững như trời trồng.
Chu Nhất Ngạn vẫn chưa chết, cơ thể quắn quéo kỳ dị, hai mắt mờ mịt nhìn lên trời, bờ môi mấp máy như định nói gì đó.
Tạ Trì An tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống lắng nghe.
Chu Nhất Ngạn nói: "Anh Tạ...!Thật, thật xin lỗi...!Tớ sợ quá...!Tớ không sống nổi...!Tớ, không muốn liên lụy...!Anh Tạ, Tạ, cảm ơn cậu...!cho tớ..." còn chưa dứt lời, cậu khựng lại, tắt thở.
Tạ Trì An ngồi xổm ở nơi đó, áng chừng một phút, lại giống như đã qua một thế kỷ dài đằng đẵng.
Chu Nhất Ngạn muốn nói gì?
Cảm ơn cậu cho sô-cô-la? Hay là...!cảm ơn cậu vì những thiện ý nho nhỏ kia?
Kỳ thật Tạ Trì An cũng chẳng làm gì to tát.
Chỉ là lúc lũ cùng phòng xì xào đàm tiếu về Chu Nhất Ngạn trước khi đi ngủ, cậu sẽ không hùa theo mà tiếp lời; lúc Chu Nhất Ngạn mất phiếu cơm, cậu sẽ mời một bữa; lúc đám con trai giễu cợt Chu Nhất Ngạn ẻo lả, cậu sẽ gọi chúng đi chơi bóng rổ...!Đến cùng có bao nhiêu chuyện Tạ Trì An cũng không rõ nữa, với cậu mà nói, đó chỉ là những việc nhỏ nhặt không đáng kể.
Mà những việc nhỏ không nói đến ấy, vào lúc này có thể biến thành lý do giết người, thì cũng có thể trở hồi báo ngoài ý muốn.
Tạ Trì An biết Chu Nhất Ngạn đã nghĩ gì.
Một là do chất tâm lý non kém, lâm vào hoàn cảnh này, loại nam sinh mẫn cảm như Chu Nhất Ngạn là dễ dàng sụp đổ nhất, dẫn đến nhảy lầu tự sát.
Nhưng vẫn còn nguyên nhân khác.
Chu Nhất Ngạn không muốn liên lụy tới cậu.
Chu Nhất Ngạn rõ mười mươi tính cách của Tạ Trì An.
Cậu biết Tạ Trì An nhìn thì bạc tình quả nghĩa nhưng kỳ thật mềm lòng ghê gớm, nếu biết cậu không theo kịp chắc chắn sẽ vòng trở lại tìm.
Sức khoẻ của cậu không tốt, lá gan lại nhỏ, sống làm gì cơ chứ? Một lần rồi hai lần, chỉ trông chờ Tạ Trì An tới cứu sao?
Từ đầu đến cuối vẫn luôn là Tạ Trì An đối xử tốt với cậu, còn cậu chẳng thể báo đáp được gì, điều duy nhất có thể làm bây