Editor: Đông Vân Triều
Chúc Dung tốt xấu gì cũng là một người đại diện đã kinh qua bao nhiêu sóng to gió lớn của ngành giải trí, ả vẫn gắng gượng giữ bình tĩnh mà giảng giải: "Mọi người đừng bị chúng nó lừa, đơn thuốc trên người chúng đó!"
Song, đám người đó vẫn khăng khăng giữ thái độ "tao không nghe, tao không tin, mày nói láo, mày chỉ muốn dời lực chú ý của bọn tao đi thôi".
Đối với với loại thái độ giả mù giả điếc này, từ lúc sáng Tạ Trì An đã hiểu quá rõ.
Hơn nữa, ở đây có không ít người biết mặt Giang Khoát và Tạ Trì An.
Ngoại trừ vẻ ngoài xuất chúng, sức chiến đấu của hai người này rất cao, ai cũng có tâm lý “xu lợi tỵ hại[1]”, chẳng muốn cứng đối cứng với họ.
[1] Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.
(theo Thành ngữ Trung Quốc)
Chúc Dung thấy mấy kẻ này ngó lơ lời ả nói, vẫn dùng ánh mắt lom lom, thèm khát nhìn họ, cơ thể ả ngọ nguậy lui về sau, rồi cùng Trì Thịnh quay người chạy vội.
Cặp đôi thọt chân-cụt tay bị người vô tình vứt bỏ.
Gã cụt chân giận điên người, vừa định mắng vốn hai kẻ không nghĩa khí kia với tên cụt tay, quay đầu đã thấy đối phương cũng cao chạy xa bay từ đời nào.
Chỉ còn độc một mình gã đứng liêu xiêu ở chốn hỗn loạn này.
Đúng là anh em cây khế!
Nói “anh em cây khế” còn nhẹ nhàng lắm, cái loại tình đồng chí nghĩa đồng đội này còn mỏng hơn cả giấy nữa.
Tay mình còn đang phải chống gậy để đi, gã cụt chân chỉ sợ đồng đội chạy hết rồi một mình gã phải đối mặt với đám người này, một kẻ khiếm khuyết như gã làm sao mà chạy lại cho kỳ được!!
Sự thật chứng minh gã đã nghĩ quá nhiều, chẳng ai màng để tâm đến gã, tất cả mọi người chỉ nhắm vào đơn thuốc mà thôi.
Hành động co giò chạy trốn của đám Chúc Dung bị gán mác “chột dạ”, phần lớn người chơi đều điên cuồng đuổi theo, chen lấn, xô vào tên cụt chân đến mức gậy của gã chẳng biết đã mất tự lúc nào, gã bị giẫm nổ đom đóm mắt.
Cả hành lang tầng Bốn vốn kín mít hơi người nay chỉ còn sót lại một tên què cụt nằm thẳng cẳng trên sàn và nhóm Tạ Trì An.
Gã sờ sẩm mãi mới tìm thấy gậy để chống người dậy, chỉ vào bốn người Tạ Trì An mà chửi ầm lên: "Chúng mày thật..." hèn hạ vô sỉ hạ lưu âm hiểm xảo trá khiến người ta tức điên!
Đúng lúc này, Giang Khoát đang giơ tay nhấn nút gọi thang máy: "Giữ mồm miệng cho cẩn thận, mày vẫn còn một cái chân nữa đấy."
Gã què: "...!thật thông minh."
"Ngoan lắm." Giang Khoát cười cong cả mắt, cửa thang máy mở ra, bốn người lập tức tiến vào.
Gã què chỉ biết trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại trước mắt, không dám ú ớ câu nào.
-
Đám Chúc Dung chạy lên tầng trên, Giang Khoát ấn nút chỉ tầng Một, đồng thời day day trán mình, không giấu nổi vẻ mỏi mệt: "Lấy được đơn thuốc khi nào?"
Hắn tỉnh lại giữa lúc cả hành lang sắp sửa bùng sáng.
Có lẽ là do ngủ chưa đủ sâu, hoặc cảnh tượng thiếu niên bị ánh sáng đâm mù hai mắt, đốt bỏng cả da khiến hắn khắc cốt minh tâm, khi ấy tâm trí hắn còn chưa kịp tỉnh táo hẳn, mà cơ thể còn phản ứng nhanh hơn cả đại não che lấy mắt Tạ Trì An.
Rồi hắn nghe hệ thống thông báo vị trí hiện tại của đơn thuốc: khoa Tim mạch tầng Bốn.
Lúc đó, Giang Khoát không hề biết đăng nằm trong tay ai, thậm chí hắn còn chẳng biết mình đang đứng ở nơi nào.
Thế rồi bảng hướng dẫn treo trên đỉnh đầu đã nói cho hắn biết mình đang ở ngay tầng Bốn, hắn mau chóng ra đòn phủ đầu, thành công gạt cả đội ra khỏi mối hiềm nghi này.
Sau đó Giang Khoát ấn gọi thang máy, định bụng sẽ hỏi Tạ Trì An ngay khi cả đội bước vào.
Nếu đơn thuốc thực sự đang ở chỗ Chúc Dung, hắn sẽ ấn cho thang máy đi lên, còn ngược lại nếu đơn thuốc đang nằm trong tay đội mình, hắn sẽ chẳng do dự đi xuống dưới.
Tất nhiên, chỉ bằng cái cảnh tên thọt kia sắp rống lên chửi ông ổng, Giang Khoát đã khẳng định chắc nịch..., chẳng trách đối phương lại tức giận đến thế.
Thế nên mới có đoạn hắn không hỏi han gì đã quyết định đưa cả đội xuống tầng.
Người mắc hội chứng Người đẹp ngủ phần lớn thời gian phát bệnh đều chỉ dùng để ngủ, dẫu có tỉnh thì hành vi cũng trở nên bất thường, thần trí hoảng loạn.
Họ sẽ phải trải qua một trạng thái mơ hồ mờ mịt, rối loạn cảm giác về phương hướng, cơ thể rã rời, khó thể hiện cảm xúc, rất mẫn cảm với ánh sáng và những âm thanh có cường độ lớn.
Giang Khoát lâm vào tình trạng này rồi mà vẫn cố phán đoán tình hình đã là vô cùng không dễ dàng.
Tạ Trì An đáp: "Giữa trưa."
Giang Khoát: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tạ Trì An: "7 giờ 10 phút."
Giang Khoát: "..."
Cả buổi chiều mà không tìm thấy bác sĩ J, vận khí này quả thật rất Tạ Trì An.
Thang máy phát ra tiếng kêu báo hiệu đã đến tầng Một, Giang Khoát nhìn bóng đêm trải dài vô tận bên ngoài mà nhận thức sâu sắc được rằng mình đã ngủ bao lâu.
Chứng bệnh này...!đúng là một gánh nặng!
Giang Khoát dắt tay Tạ Trì An ra khỏi thang máy về phía tòa nhà khu Nội trú.
Kỳ thực Tạ Trì An vẫn thấy rõ đường, ánh mắt cậu dừng lại nơi hai bàn tay đan chặt, cậu khẽ cựa quậy ngón tay, nói: "Em nhìn được."
Giang Khoát bèn giật mình, nhưng vẫn chẳng chịu buông tay: "Như này tốt mà."
Thế rồi Tạ Trì An mới thôi, mặc cho Giang Khoát nắm tay dắt mình đi, đôi mắt sáng màu nhìn không rõ cảm xúc là gì.
Vốn Giang Khoát đã biết rõ là Tạ Trì An mù.
Mà một người khiếm thị thì sao nhìn thấy được ánh sáng.
Nhưng khoảnh khắc ngay trước khi cả hành lang bừng sáng, Giang Khoát vẫn lựa chọn vươn người che mắt cậu, che mắt một kẻ mù lòa.
Sự bảo vệ tỉ mỉ ấy, cơ hồ đã ngấm vào bản năng.
-
Bạch Bất Nhiễm lên tiếng hỏi: "Chúng ta đến khu Nội trú làm gì dợ? Không phải bác sĩ J nên xuất hiện trong khu Khám bệnh hơn à?"
Bên khu xem bệnh có phòng làm việc của bác sĩ J, còn khu Nội trú nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có tên bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm trong truyền thuyết kia đang rình rập.
Tạ Trì An: "Buổi tối các bác sĩ cũng thường đi kiểm tra phòng bệnh đó thôi."
Bạch Bất Nhiễm: "...!Không nghe thấy gì hết."
Giang Khoát đẩy cửa ra: "Không nghe được còn hỏi lắm như thế.
Đầu óc của anh ta không có vấn đề gì đấy chứ?"
Tạ Trì An đưa nắm tay lên che miệng cười mỉm.
Dọc đường chẳng biết cậu đã định nói như vậy biết bao nhiêu lần.
Bạch Bất Nhiễm có nhiều vấn đề lắm.
Hai cánh cửa mở toang, cả gió lẫn trăng đều lũ lượt tràn về phía họ.
Thiếu niên mỉm cười duyên dáng, dung nhan tựa tuyết và đôi môi đỏ thắm của cậu khiến Giang Khoát thấy thư thái hơn hẳn.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ:
Giữa nguyệt sắc cùng tuyết sắc, em chính là thứ ba tuyệt sắc.
-
Khu Nội trú vẫn sáng đèn, hẳn là do người chơi khác bật công tắc, nhưng không quá sáng.
Cả tòa nhà có tất thảy sáu tầng, vừa ngang tàng vừa cũ kỹ, sơn bên ngoài đã tróc ra gần hết.
Ban ngày không để ý, đi đêm mới thấy ánh đèn trong đó đều ngả sang sắc xanh rất lạ, khiến cả tòa nhà trông hơi giống nhà ma.
"Cái thang máy này..." Tạ Trì An đứng trước thang máy, chẳng biết có phải bản thân bị