Sau khi nghe Thẩm Phù Bạch nói xong, Tạ Trì An mới ra quyết định: "Tìm lấy vài đôi găng tay, rồi chúng ta đến phòng bệnh của Z ở tầng Bốn."
Thẩm Phù Bạch và Vương Tiểu Nhiễm trơ mắt nhìn Z lừ đừ bước ra từ một phòng bệnh nên chắc hẳn đó chính là phòng của hắn.
Họ không thể tiếp xúc da thịt với Z, cũng không được dùng bạo lực, chỉ còn mỗi một con đường là né tránh, đeo thêm găng tay là thêm một lớp phòng hộ.
Vương Tiểu Nhiễm vốn chỉ đứng bên cạnh dỏng tai lắng nghe, đến đoạn này phải thốt lên sợ hãi: "...!Sao chúng ta lại chạy tới chỗ con quái vật đấy?!!"
Hắn đuổi theo họ ròng rã 10 phút, lại mang trong mình dòng máu có thể giết người, trong suy nghĩ của một thiếu nữ như cô thì đúng thật chẳng khác nào "quái vật".
"Không phải đi tìm quái vật." Giang Khoát trả lời cô, "Chúng ta tìm bác sĩ J."
Đêm xuống anh ta sẽ kiểm tra phòng bệnh ở khu Nội trú, kiểm tra phòng ai?
Người mà có hộ khẩu thường trú ở khu này, duy chỉ có một bệnh nhân mà thôi.
Đó chính là Z.
Nhưng Vương Tiểu Nhiễm không hiểu được mối liên hệ giữa hai câu nói đó.
Cô không hiểu, cũng không dám lên tiếng hỏi ra nhẽ.
Song, có Thẩm Phù Bạch hiểu là được, y lặng lẽ đeo khẩu trang cho nghiêm chỉnh.
Bản thân y cũng đang cosplay bác sĩ mà, khẩu trang, găng tay, áo blouse trắng không thiếu món nào.
Nếu không vì đôi mắt nổi bần bật ai ai cũng biết này, quả thực Thẩm Phù Bạch rất hợp để cả đội tung ra lừa lấy đơn thuốc lần nữa.
-
Họ dễ dàng tìm thấy găng tay y tế trong bệnh viện...!Đơn giản là quá dễ dàng.
Gần như tùy tiện xộc vào một phòng bệnh nào đó cũng đều thấy hộp găng tay bày ở tủ đầu giường bệnh hoặc bàn trực.
Tạ Trì An vừa đeo găng tay vừa cảm thấy bất thường.
Găng tay y tế thường được các bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện sử dụng bởi khả năng ngăn vi khuẩn lây nhiễm của nó.
Có thể nói, loại găng tay này là một phần không thể thiếu trong bệnh viện.
Nhưng cũng không thể trở nên phổ biến đến mức ngay cả các phòng bệnh bình thường cũng có được.
Ở đây, ngay trong những gian phòng trống vắng này...!liệu cũng từng có những bệnh nhân như vậy? Họ đều mắc các loại bệnh cần dùng tới đôi găng tay này để tránh lây nhiễm cho người chăm sóc họ.
Tạ Trì An không nghĩ sâu hơn.
Đây là Trò chơi chạy hoặc chết, cậu chỉ cần tập trung chạy, việc gì phải cố nghiên cứu phó bản, lần ra kết cục làm gì.
Đối với người chơi như họ, 5 ngày sau có thể khỏi bệnh rồi an toàn qua cửa là tốt rồi, kịch bản của Trò chơi là gì không quan trọng.
-
Lúc mọi người đi tới những bậc thang cuối cùng dẫn xuống tầng Bốn, Giang Khoát đã đứng không vững, trông như thể có khả năng ngủ bất cứ lúc nào.
Tạ Trì An nhanh nhẹn níu lấy cánh tay hắn rồi hỏi: "Không sao chứ?"
Giọng cậu rất lạnh nhạt, nhưng đối với Giang Khoát thì đúng là âm thanh đến từ Thiên đường, êm ái đến lạ.
Cơn buồn ngủ bay biến, cả người lập tức sảng khoái, Giang Khoát cảm thấy mình còn có thể co cẳng chạy nước rút tám trăm dặm nữa.
Giang Khoát vừa mới mở miệng nói hai chữ "Không có...", thì mí mắt hắn đã díp lại, cả người đổ gục.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng cất giọng: "Vị trí hiện tại của đơn thuốc: khu Nội trú."
Chuyện gì phải đến sẽ đến, không vì ý muốn của bất cứ ai mà suy suyển.
Cũng như đến giờ ngủ thì phải ngủ thôi.
Tạ Trì An kịp ôm Giang Khoát vào lòng, chàng thanh niên mét tám sáu nay lại dồn hết trọng lực lên thân thể một cậu thiếu niên mới lớn khiến ai nấy đều thầm thấp thỏm trong lòng, sợ Tạ Trì An sẽ bị đè nát bấy.
Dáng vẻ bệnh tật của Tạ Trì An thực sự quá yếu ớt, luôn khiến tất cả mọi người bỏ quên sức chiến đấu của cậu, coi cậu như một con búp bê dễ vỡ.
Nhưng sự thật đã chứng minh, Tạ Trì An hoàn toàn không phải là cậu thiếu niên gió thổi qua là ngã, cậu có thể vững vàng đỡ lấy một người đàn ông trưởng thành, bất động như núi.
Tạ Trì An nhìn Giang Khoát đang say ngủ, hai cánh môi mím lại thành một đường thẳng tắp nhạt màu.
Giang Khoát gối đầu lên vai Tạ Trì An, nhắm nghiền mắt bất tỉnh nhân sự, chỉ có hơi thở là nhẹ nhàng ve vuốt gáy cậu.
Tạ Trì An khẽ xoay đầu qua chỗ khác.
Phải dìu thêm một người khiến bước chân của cậu trĩu nặng, cậu nghĩ bụng có nên vứt người đàn ông này đi hay không đây.
Cứ ôm ấp thế này đúng là không tiện hành động.
Đột nhiên, Thẩm Phù Bạch thốt lên trong ngỡ ngàng: "Bác sĩ J kìa..."
Tạ Trì An giương mắt, trông thấy một người đàn ông rảo bước trên hành lang tầng Bốn, ngoại hình tầm thường tới mức gặp qua là quên.
Anh ta mặc thường phục màu đen, cổ đeo thẻ công tác, túi trước ngực còn cài một chiếc bút máy.
Mắt thấy bác sĩ J sắp biến mất nơi ngã rẽ, Tạ Trì An quả quyết hất Giang Khoát về phía Bạch Bất Nhiễm rồi guồng chân đuổi theo.
Bạch Bất Nhiễm luống cuống tay chân mới tiếp được Giang Khoát, cơ thể núc ních của cậu phải lùi về sau mấy bước mới ngưng.
"Trời ạ, nặng khiếp..." Bạch Bất Nhiễm khóc không ra nước mắt.
Tuy cùng nặng bảy mươi lăm ki-lô-gam, nhưng Giang Khoát cao những một mét tám sáu, cậu chỉ có một mét bảy hai thôi có biết không! Thân thể nhỏ bé này sao có thể gồng gánh nổi!!
Phải nhờ Quý Thanh Lâm xốc tay còn lại của Giang Khoát san sẻ áp lực với cậu, Bạch Bất Nhiễm mới thở ra được một hơi.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm chỉ vừa mới tìm ra cách vác Giang Khoát, mắt Vương Tiểu Nhiễm đã trợn lớn, cô lắc cánh tay Thẩm Phù Bạch mà thì thào: "Anh ơi, quái, quái vật...!!"
Thẩm Phù Bạch nheo đôi mắt hoa đào.
Từ một gian phòng bệnh không tên giữa tầng Bốn, Z thủng thỉnh bước ra, hắn ta dáo dác nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện sau vách tường phía xa có một đám người đang trốn trên bậc thang, mà nhìn đau đáu về phía góc ngoặt của hành lang.
...!Đó chính là hướng Tạ Trì An vừa chạy đi.
Thẩm Phù Bạch đã từng đi dọc tầng Bốn này nên y biết rất rõ...!đấy là ngõ cụt, hành lang vừa chật hẹp vừa chất một đống đồ không tên, chỉ đủ cho hai người lách qua nhau.
Không tiếp xúc da thịt là điều không thể.
Nếu cậu ấy bị Z bức vào con đường cùng kia, khả năng sống sót trở ra là quá nhỏ.
Cũng do Vương Tiểu Nhiễm biết điều đấy nên mới sốt sắng nhắc Thẩm Phù Bạch.
Hiện tại chỉ có hai con đường bày ra trước mặt Thẩm Phù Bạch.
Thứ nhất, làm như không thấy.
Quý Thanh Lâm và Bạch Bất Nhiễm không hề chú ý về phía này, cũng mờ tịt về ngã rẽ không lối thoát kia, y hoàn toàn có thể giấu nhẹm chuyện này.
Đối với y mà nói, Tạ Trì An gặp chuyện chỉ đồng nghĩa với việc y mất đi một người hợp tác, không tính là tổn thất quá lớn.
Ở một mức độ nào đó, họ vẫn là kẻ địch của nhau mà.
Thứ hai, y đặt cược tính mạng của mình và Vương Tiểu Nhiễm.
Chỉ có cơ thể khỏe mạnh của Vương Tiểu Nhiễm mới có đủ sức hấp dẫn để Z chủ động thay đổi lộ tuyến, mà Thẩm Phù Bạch tuyệt đối sẽ không để Vương Tiểu Nhiễm hứng chịu hiểm nguy một mình.
Hai người họ có thể giúp cậu ấy đánh lạc hướng Z, nhưng cái giá phải trả lại quá đỗi đắt đỏ...!Y và Vương Tiểu Nhiễm sẽ nhận lấy 10 phút truy sát điên cuồng một lần nữa.
Tạ Trì An ở bên kia hành lang, Giang Khoát thì ngủ phởn phơ phát ghét, hai chiến thần này không phát huy được tác dụng.
Thẩm Phù Bạch gia nhập đội ngũ này vốn dĩ là để tìm kiếm thêm sự bảo vệ, thoát khỏi mối đe dọa là Z.
Nhưng giờ đây, vì để bảo vệ ngược lại họ, y lại chạy đi tìm đường chết ư?
Tính đi tính lại tính thế nào cũng thấy lỗ hộc máu.
"Anh ơi..." Vương Tiểu Nhiễm gọi y đầy sốt ruột, mắt cô như muốn hỏi "nên làm gì bây giờ".
Thẩm Phù Bạch nhìn Vương Tiểu Nhiễm, y thoáng trầm mặc, sau đó hỏi một câu rất bất ngờ: "Tiểu