Chu Khởi kỳ thực lúc bình thường, rất nhiều chuyện đều lười không muốn ra tay.
Bình thường cũng ít khi bày gia bộ dáng thiếu gia, mặc dù phía sau hắn có Chu gia, hắn từ trước tới nay có thể biết điều chính là biết điều.
Mấy người anh em bên cạnh không chỉ một lần nói với hắn, đặc biệt là Trần Tiến, thường giễu cợt hắn, nói hắn đường đường là Chu đại thiếu gia, có lúc sống còn không bằng trợ lý đặc biệt bên cạnh ông Chu.
Trợ lý đặc biệt người ta ở bên cạnh ông Chu rất lâu rồi, ở trong cái vòng hỗn loạn quen mặt, bình thường có thể xem như đơn độc ra ngoài làm việc, cũng sẽ có rất nhiều người nể mặt Chu gia cho hắn ta mấy phần lễ nghĩa cùng tôn kính.
Chu Khởi thì ngược lại, bình thường ngoại trừ quay về nhà cũ mọi người ở, gần như không thấy xuất hiện ở Chu Thị.
Đương nhiên, ông Chu cho hắn nắm tất cả cổ phần Chu Thị trong tay, có hội nghị trọng đại gì đó Chu Khởi cũng sẽ tới tham gia, tham dự và bỏ phiếu biểu quyết.
Chỉ có điều. . . cùng với ông chủ nhỏ bình thường, Chu Khởi quả thực quá lười, quá biết điều.
Cũng may hiện giờ sức khỏe của ông Chu vẫn rất tốt, rất minh mẫn, tuy rằng cháu trai yêu quý không quá thích công việc của chính mình, nhưng cũng không có quản chế hắn.
Có điều ông cũng không chỉ một lần ở trước mặt người ngoài, đã nói qua bản thân mình có bao nhiêu coi trọng Chu Khởi, cũng cường điệu rất nhiều lần, chờ sau khi ông trăm tuổi, Chu Thị khẳng định phải đặt ở trên tay của Chu Khởi.
Cho nên, Chu Khởi ở trong mắt người ngoài, là nhân vật có chút thần bí và không dễ chọc, hơn nữa những tin đồn khuếch đại quá mức khoa trương, hình tượng của hắn càng ngày càng đi xa.
Nhưng những tin đồn này Chu Khởi cũng không quản, xác thực giới hạn trong lòng hắn rất rõ ràng, rất nhiều chuyện ở trong mắt hắn không được coi là gì, hắn cũng sẽ không thật sự tính toán.
Nhưng ngược lại, một khi hắn quan tâm, tính toán, vậy đối phương hãy đợi đón lấy xui xẻo.
Ví dụ như chính là chuyện bắt nạt Hứa Nùng lần này.
Kỳ thực lúc trước hắn đã kêu người thu thập chứng cứ, coi như bố Bạch lần này không mang theo Bạch Hiểu tới đây, hắn cũng sẽ tìm cơ hội tìm bọn họ.
. . .
Chu Khởi mắt lạnh quét qua Bạch Hiểu vẫn còn quỳ gối dưới đất khóc lóc, đứng dậy, ngón tay kẹp điếu thuốc ung dung bước ra ngoài.
Khi đi ngang qua trước mặt bố Bạch, bố Bạch thực sự không nhịn được, lôi kéo cánh tay Chu Khởi.
Bố Bạch vẻ mặt hối hận, trong mắt còn tràn ngập vẻ khẩn thiết và cầu xin, “Chu thiếu. . . Chu thiếu! Con gái tôi không hiểu chuyện, cũng không biết cô Hứa là người của cậu, cho nên nhất thời. . . Nhất thời hồ đồ! Cậu
Kỳ thực trong lòng bố Bạch rõ ràng, về đám người đòi nợ, lớn có thể coi là nhỏ.
Nếu như chuyện này không phải là Chu Khởi khơi mào, ông hoàn toàn có thể lợi dụng quan hệ giao thiệp của gia đình, vì Bạch Hiểu chối bỏ trách nhiệm.
Nhưng chuyện này Chu Khởi lại nhúng tay vào, hắn ta làm sao có khả năng để cho bản thân mình có cơ hội dễ dàng như vậy!
Cho nên biện pháp duy nhất, chính là cầu xin Chu Khởi! Để hắn hồi tâm chuyển ý!
Nghĩ tới đây, ông ta lại lôi kéo Bạch Hiểu đứng dậy, đem người lôi kéo tới trước mặt Chu Khởi.
“Con nhanh chóng! Xin lỗi Chu thiếu! Nói sau này sẽ lại không làm khó dễ cô Hứa! Nhanh lên!”
Bạch Hiểu vào lúc này cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng kỳ thực trong lòng vẫn là hàng ngàn, hàng vạn lần không phục.
Cảm thấy kêu đám người đòi nợ đó làm như vậy với Hứa Nùng thì thế nào chứ, cuối cùng không phải là Hứa Nùng vẫn không có chuyện gì vẫn có thể quay lại hay sao?
Nghĩ tới đây, vừa khóc thút thít, vừa nói: “Chu. . . Chu thiếu, xin lỗi, trước đây tôi không nên làm những chuyện như vậy với Hứa Nùng. . . Nhưng. . . Cũng không mất sợi tóc nào không phải sao? Cho nên anh có thể coi như. . .”
Lời Bạch Hiểu còn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy Chu Khởi nở nụ cười.
Nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, ánh mắt hắn vẫn như cũ tỏ vẻ hờ hững, lời nói ra, nhưng vô hình chung lại làm cho tất cả mọi người đều mang theo sợ hãi.
“Kỳ thực cô nên cảm thấy may mắn, lần đó cô gái nhà tôi cũng không có bất kỳ thương tổn gì, nếu không, cô cho rằng, chuyện này tôi sẽ giao cho cảnh sát?”
Bạch Hiểu không hiểu rõ Chu Khởi, nhưng bố Bạch nghe thấy trong nháy mắt liền hiểu.
Trong lòng ông ta lúc đó chỉ có còn lại hai chữ “Tiêu rồi”.
————————