Chu Khởi kỳ thực lúc Hứa Nùng đóng cửa rời đi, cũng đã tỉnh rồi.
Ngược lại cũng phải lúc trước giả bộ ngủ, xác thực thời gian có chút trùng hợp.
Khi tỉnh dậy mở mắt nhìn, hắn ngay lập tức nhìn thấy bên cạnh giường có một cái giá treo quần áo.
. . . Nên nói là , ngăn cách giữa hai chiếc giường, là cái giá áo đó.
Trên giá treo rất nhiều trang phục diễn và quần áo ngày thường Hứa Nùng hay mặc, đều là những loại quần bò và áo T-shirt rộng rãi và nặng nề, màu sắc cũng tối là loại một chút sức sống cũng không có, còn có váy gì đó, từng cái từng cái đều chưa từng thấy.
Nghĩ tới tối ngày hôm qua lúc Hứa Nùng đem cái giá treo đầy quần áo đẩy tới phía giữa hai chiếc giường, Chu Khởi nhanh chóng bị chọc cười phá lên.
Hắn cũng không có cấm kỵ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Sao vậy? Đem anh thành sói mà đề phòng sao?”
Kỳ thực Chu Khởi nói câu này rất không có lương tâm, hắn tự biết, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Hứa Nùng ở đầu kia trầm mặc, sau đó ở đầu bên kia giá áo nhẹ nhàng lườm hắn, cách những bộ quần áo nhỏ giọng lầm bầm: “Đề phòng anh thì sẽ không mang anh quay về.”
Sau đó Hứa Nùng cũng mặc kệ anh ta có tâm trạng gì, trực tiếp cởi giày bò vào trong chăn.
Trước lúc ngủ còn dặn dò Chu Khởi: “Tôi mua mì cùng với bánh sandwich, lúc nữa anh muốn ăn thì tự mình nấu.”
Lúc đó bụng quá đau, quá khó chịu, hoàn toàn không muốn ăn bất cứ thứ gì, cũng không có tâm trạng giúp anh ta làm.
Chu Khởi lúc này cũng không có lại trêu chọc cô, thấy cô nói xong lại yên lặng không phát ra tiếng động nữa, im lặng ngồi ở giường của mình đợi một lúc.
Ước chừng khoảng hơn mười phút sau, Hứa Nùng ở đầu bên kia truyền tới tiếng hít thở sâu có quy luật.
Chu Khởi đứng dậy, cũng là lần đầu tiên trong đời, bởi vì sợ ảnh hưởng đến người khác, mà cố ý bước đi nhẹ nhàng.
Lúc Hứa Nùng ngủ rất ngoan ngoãn, so với ban ngày còn ngoan ngoãn hơn.
Đầu gối trên cánh tay, thân thể nhẹ nhàng cuộn tròn, tóc xõa rơi ở trên drap giường, có vài sợi vương ở trên môi, triền miên quấn lấy, tăng thêm vẻ ngây thơ trên khuôn mặt.
Kỳ thực lúc đầu Chu Khởi không muốn nhìn, hắn đứng dậy là chuẩn bị ra ngoài hút thuốc rồi lại quay lại, nhưng khi đi ngang qua bên cạnh giường, thì nhìn thấy bộ dáng yêu kiều đó, bước chân không tự chủ được mà ngừng lại.
Yên lặng đi tới trước giường, ngồi xổm người xuống, nương theo ánh sáng đèn ngủ, Chu Khởi lại cẩn thận quan sát Hứa Nùng.
Kỳ thực Chu Khởi cũng rất hiếu kỳ, chính mình vì sao lại rơi vào tay cô gái nhỏ này như vậy.
Hắn cũng không hiểu như thế nào là thích, nhanh chóng hành động cũng không hiểu vì sao, thậm chí từ lúc có hảo cảm đến lúc để ý, lại nhìn thấy quá trình cô bị người khác bắt nạt, cũng không hiểu vì sao mà cuống lên.
Chu Khởi không hình dung được loại cảm giác này.
Trước đây hắn chỉ thích đua xe, sau đó, cũng thích những thứ đồ tương đối kích thích, ở phương diện này hắn cùng mấy người anh em rất giống nhau.
Cho nên nếu như đổi lại là một tháng trước, đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng, bản thân mình lại vì một cô gái nhỏ mềm yếu mà khom lưng.
Nhưng Chu Khởi chung quy vẫn lười, một khi không có cảm giác cũng không bao giờ dây dưa kéo dài.
Dùng lời Trần Tiến hình dung chính là, Chu Khởi bình thường lười biếng giống như hồ ly tắm nắng, ngẩng đầu bắt chéo chân, miệng lại ngậm cỏ bộ dáng lười biếng vô hại.
Nhưng một khi hắn khóa chặt con mồi, vậy thì sẽ bày ra thiên la địa võng đem con mồi tiến vào địa bàn của chính mình.
Cho nên sau khi xác định rõ tâm tư của mình, Chu Khởi một chút do dự cũng không có, liền biết thời biết thế giả nghèo giả khổ nhận lấy đồng tình rút ngắn khoảng cách để có cơ hội ở chung.
Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, trước hết để cho cô gái này xóa bỏ cảm giác khoảng cách xa lạ, sau đó lại từ từ đối với bản thân mình sinh ra hảo cảm , còn cái khác? Đều là vấn đề của sau này.
Chu Khởi lúc đó vừa nghĩ vừa ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Nùng, ánh mắt từ trên trán một đường quét xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở trên môi của cô.
Miệng Hứa Nùng rất nhỏ, cánh môi cũng rất đẹp, vào lúc này bởi vì khuôn mặt dáp trên cánh tay, đôi môi nhẹ nhàng chu ra, ngược lại giống như chờ ai đó tới thưởng thức.
Chu Khởi nhịn không được, chậm rãi cúi đầu, gương mặt tuấn tú kề sát khuôn mặt trước mắt, nhưng khi hai cánh môi cách nhau còn có 2 cm, thì ngừng lại.
Lúc đó ánh sáng đèn tản ra bị Chu Khởi chặn lại hơn một nửa, gò má của hắn chìm vào trong một mảnh tối tăm, có ánh sáng phát ra từ giữa hai người, ánh sáng chiếu vào trên đỉnh đầu Hứa Nùng, lông mày Chu Khởi cũng nhiễm phải một tầng ánh sáng rạng rỡ.
Chỉ thấy hắn dừng lại ở tại chỗ rất lâu, cuối cùng nhìn Hứa Nùng say giấc, yên lặng nghĩ ——
Không sao, vẫn là chờ tới lúc cô cam tâm tình nguyện.
Đương nhiên, tất cả những điều này Hứa Nùng đều không biết, nếu không phỏng chừng không có dậy sớm, muốn xuống lầu mua bữa sáng, mà là trực tiếp bắt lấy hắn từ trong ổ chăn ném ra khỏi căn phòng.
. . .
Bên này, Bùi Ngọc đến khiến cho Hứa Nùng hoảng sợ cùng lo lắng không hề nhỏ.
Trong lòng tràn ngập ý muốn lùi về sau, nhưng một bước cũng không dám động, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn đối phương.
Có điều may mắn lúc này là sáng sớm, lúc này bên cạnh khách sạn cũng không có người, trang phục của Bùi Ngọc cùng bình thường khác biệt rất lớn, lái xe cũng không phải là người nào đó thường xuất hiện trước ống kính, cho nên căn bản không có người nhận ra hắn.
Hắn lẳng lặng đứng ở đó, sau khi gọi một tiếng “Nùng Nùng”, cũng không có hành động gì.
Nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy Hứa Nùng đi qua, lại nhẹ nhàng mỉm cười vẫy tay.
“Nùng Nùng, lại đây, đến bên cạnh anh.”
Khắp người Hứa Nùng đều tràn ngập vẻ kháng cự, mím môi cứng ngắc đứng ở đó hồi lâu, mới máy móc bước tới về phía Bùi Ngọc.
Bờm tóc trên đầu Hứa Nùng không có tháo ra, tóc mái cũng không có buông xuống, nhưng mắt kính cùng áo T-shirt dài tay cùng quần Jean vẫn như ngày thường, cho nên nhìn như cũ vẫn là bộ dáng quê mùa.
Chờ sau khi tới gần, vẻ mặt Bùi Ngọc cưng chiều nhéo mũi cô.
“Lại không nghe lời? Đây là tự ý giấu dì tới đoàn kịch diễn?”
Bùi Ngọc chỉ kêu người tra vị trí của Hứa Nùng, cũng không có tra cụ thể làm gì. Mà Hứa Nùng bình thường ở trường học ra ngoài gặp hắn, đều là trước tiên thay quần áo rồi lại lặng lẽ vòng qua cửa sau mà đi.
Cho nên Bùi Ngọc chưa từng nhìn thấy qua bộ dáng này của Hứa Nùng, cho rằng đây là tạo hình trong lúc diễn.
Hứa Nùng bởi vì chạm phải hắn mà da đầu tê rần, khi đáp lại, giọng nói đều là lo lắng cùng cứng ngắc.
“. . . Anh Bùi, sao đột nhiên anh lại tới tìm em vậy?”
Kỳ thực Bùi Ngọc cùng bố Bùi thậm chí cả bà Tạ không chỉ một lần từng nhắc qua, không muốn Hứa Nùng gọi Bùi Ngọc với cái xưng hô xa cách, nhưng Hứa Nùng chỉ hàm hồ đáp ứng, nhưng lần sau cũng không có trực tiếp gọi Bùi Ngọc là anh ” .
Thậm chí Bùi Ngọc có thể phát hiện ra,
Nhưng hắn cũng không quá để ý.
Hắn cảm thấy Hứa Nùng hiện tại đối với hắn mà nói, đã là đồ vật hắn nắm trong lòng bàn tay.
Bố cưới người đàn bà đó, bà ta đối với cuộc sống ở Bùi gia có bao nhiêu coi trọng, hắn so với ai khác đều hiểu rất rõ. Chỉ cần người đàn bà họ Tạ đấy một ngày không rời khỏi Bùi gia, Hứa Nùng một ngày cũng không tránh thoát khỏi thế giới của hắn.
Hắn cũng là vẫn luôn để Hứa Nùng ở bên ngoài học tập, từ trước tới nay vẫn luôn không thật sự tìm người đến giám sát nguyên nhân.
Hắn cảm thấy chính mình đã nắm giữ được điểm huyệt quan trọng nhất, chỉ cần người đàn bà họ Tạ đó còn ở một ngày, hắn cũng không cần phải tự mình rằng buộc bất cứ điều gì, người phụ nữ đó sẽ trực tiếp thay mình gián tiếp làm hết toàn bộ.
Còn những cái khác, bao gồm cả thái độ từ trước đến nay của Hứa Nùng đối với mình. . . Thực ra mà nói, đối với Bùi Ngọc mà nói, cũng không phải là rất quan trọng.
Giai đoạn trước mắt này, hắn chỉ muốn là người này, cái khác? Không quan trọng có thể từ từ chỉ dạy.
Cho nên lúc này Bùi Ngọc cũng không chú ý tới thói quen xưng hô của cô đối với mình, khẽ cười, đáp lại: “Đương nhiên là muốn Nùng Nùng em.”
Hứa Nùng nhìn bộ dạng nhẹ nhàng như gió của hắn, chỉ cảm thấy tim đập so với lúc nãy càng nhanh hơn, nỗ lực để cho vẻ mặt mình tự nhiên, lại lần nữa nói: “Cái đó. . . Anh vì sao lại tìm tới đây?”
Bùi Ngọc cũng không quá để ý, tùy ý đáp: “Anh có bạn đóng phim ở chỗ này, anh ta từng nhìn thấy ảnh của em, nói ở chỗ này từng thấy em, sau đó nói với anh.”
Hứa Nùng vừa nghe liền biết là hắn đang nói dối, tuyệt đối là hắn lại tìm người điều tra vị trí của mình!
Bạn bè gì chứ, nếu như thật sự có bạn tình cờ gặp qua mình ở chỗ này, làm sao có thể không biết mình đang làm phó đạo diễn trong tổ kịch?
Có điều Hứa Nùng cũng không ngu tới mức đem lời này hỏi ở trước mặt hắn , nói rồi cũng là gián tiếp bại lộ chính mình.
Chuẩn bị tốc chiến tốc thắng, không thể lại làm chậm trễ thời gian.
Liền nhanh chóng hỏi: “Anh Bùi. . . Anh còn có chuyện gì không?”
“A, nhớ em, dì cũng muốn gọi em về nhà ở hai ngày, cho nên anh tới đây đón em.”
Hứa Nùng nghe thấy lời này, theo bản năng muốn cự tuyệt.
Nhưng ánh mắt nhìn về phía trước cửa khách sạn bên đó, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy phía trên cửa kính phản chiếu bóng dáng Chu Khởi đang đi tới gần, lập tức bóng hình ấy sẽ đi ra ngoài.
Tim bị dọa nhảy dựng lên, nếu như thật sự là Chu Khởi, vậy có thể là anh ta đang qua đây tìm mình.
Đến lúc đó Bùi Ngọc nhìn thấy bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một người đàn ông. . .
Hứa Nùng không dám nghĩ thêm nữa, động tác rất nhanh chóng hướng về phía ghế phụ mà đi tới, vừa đi vừa nói: “Vậy chúng ta đi nhanh lên!”
Bùi Ngọc không ngờ tới cô sẽ đáp ứng thoải mái như vậy, nhất thời còn có chút bất ngờ.
Nhưng trên mặt lại không hiện ra, cười cùng ngồi vào trong xe.
Sau khi hai người lên xe, Chu Khởi vừa vặn đi tới cửa chính của khách sạn. Ánh mắt Hứa Nùng theo bản năng yên lặng liếc nhìn về hướng đó, thấy anh ta ngậm thuốc đứng ngoài cửa, cũng không có nhìn về phía bên này, trong lòng thở một hơi nhẹ nhõm.
Bùi Ngọc thu tất cả những hành động này vào mắt, ánh mắt cũng không tiếng động nhìn về hướng bên đó, dịu dàng hỏi: “Sao vậy Nùng Nùng?”
Não Hứa Nùng nhanh chóng chuyển động, nghĩ một lúc, liền bịa ra một lý do.
“Ách. . . Em chỉ là muốn quay về khách sạn đổi một bộ quần áo, hay là một lúc nữa ở trên đường mua cũng được.”
Nói xong lời này ngừng lại một lúc, lại nhanh chóng bổ sung: “Có điều em cũng nghĩ tới, khi tới chỗ này em bình thường cũng không mặc váy, cho nên vẫn là lúc nữa ở trên đường mua một bộ rồi thay. . .”
Bùi Ngọc nhấc tay xoa đầu cô, trên mặt toàn bộ là cưng chiều, “Được, lúc nữa mua cho em.”
Hứa Nùng nhẫn nhịn sự ghê tởm, cùng Bùi Ngọc trước tiên tới trung tâm mua sắm, mua một bộ váy ngắn theo phong cách thục nữ bình thường bà Tạ thường chọn cho cô.
Sau đó liền yên tĩnh ngồi bên cạnh ghế lái, theo Bùi Ngọc cùng nhau trở về Bùi gia.
Xe một đường lái tới khu vực mới khai thác của thành Bắc, cuối cùng dừng ở trước biệt thư Bùi gia.
Hứa Nùng xuống xe trước tiên, khi chuẩn bị hướng về phía biệt thự Bùi gia mà đi, có chút do dự không biết có nên chờ Bùi Ngọc hay không.
Nào ngờ Bùi Ngọc ngược lại cũng không có hành động gì, hắn cũng không có xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt dịu dàng như ngọc.
“Em tự mình vào trước đi Nùng Nùng, anh đem xe tới gara đỗ.”
Hứa Nùng nghe lời Bùi Ngọc, cũng không nghi ngờ nhiều, gật đầu tự mình bước vào trong.
Bùi Ngọc nhìn bóng lưng cô rời đi, nụ cười dịu dàng trên mặt dần dần mất đi.
Phút chốc, hắn móc điện thoại ra, vẻ mặt vô cảm ấn số.
“Thay tôi điều tra một người.”