Cháy hết lãng mạn

Chương 46


trước sau

Bùi Ngọc vốn dĩ muốn trực tiếp trở về căn hộ của mình, nhưng tài xế lái được nửa đường, hắn đột nhiên nhớ tới mình còn có đồ để ở biệt thự Bùi gia, cho nên không thể không để tài xế lái về hướng Bùi gia mà đi.

Lúc trở về, bố Bùi đã đi ngủ, chỉ còn bà Tạ cùng dì giúp việc ở phòng khách, giống như là đặc biệt đợi Bùi Ngọc.

Thấy hắn đi vào, bà Tạ lập tức đứng dậy nghênh đón.

Trên mặt treo nụ cười mỉm yêu thương lại khéo léo, khóe miệng nhướn lên một độ cong giống như là đã tính toán rất tỉ mỉ.

“Trở về rồi? Dì đã kêu dì phương chuẩn bị bữa khuya cho con, canh gà hầm, uống xong thì lên lầu.”

Dì Phương chính là người giúp việc trong nhà.

Bùi Ngọc nghe thấy lời này của Bà Tạ, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Bà Tạ liếc nhìn về phía đằng sau hắn, phát hiện Hứa Nùng cũng không có về cùng hắn, theo bản năng nhíu mày.

“Nùng Nùng không có cùng con trở về?”

“Nói trường học còn có việc bận cần phải làm, con liền trực tiếp đưa em ấy về trường.”

Bùi Ngọc không đem chuyện của Hứa Nùng ở thành phố điện ảnh nói với bà Tạ, loại chuyện nhỏ này cũng không cần thiết, hơn nữa. . . Hắn còn chuyện quan trọng muốn nói với bà Tạ.

Bà Tạ nghe thấy lời này của Bùi Ngọc, vẻ mặt không mang theo oán giận còn mang theo ý cười bất đắc dĩ.

“Đứa trẻ này cũng thật là, con khó có dịp về nhà ở mấy ngày, cũng không nói muốn giữ con lại.”

“Không sao, Nùng Nùng còn nhỏ, chăm chỉ học hành là chuyện tốt.”

Nói tới đây, Bùi Ngọc vừa cởi âu phục trên người xuống, vừa hướng tới sô pha trong phòng khách mà đi tới. Sau khi ngồi xuống, hắn hướng về phía bà Tạ nở nụ cười, chỉ vị trí đối diện.

“Dì Tạ, dì ngồi xuống đi, con có chuyện muốn nói với dì.”

Bà Tạ hiếm khi thấy hắn muốn nói chuyện riêng với mình, nhất thời không hiểu vì sao, đầu tiên là hướng về phía Bùi Ngọc gật đầu, sau đó lại bước về phía sô pha bên kia, vừa đi vừa nói với dì Phương: “Đem canh gà bày lên đi, mang lại đây cho cậu chủ uống.”

Kỳ thực nói như vậy, nhưng mọi người đều không ngốc, ai cũng nghe ra là bà Tạ đang muốn cố ý đem người đuổi ra ngoài.

Do vậy dì Phương liền đáp ứng một tiếng “Vâng”, tiếp theo vội vã trốn vào trong nhà bếp.

“Sao vậy?” Sau khi bà Tạ ngồi ổn thỏa, giành trước mở miệng hỏi Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc bên này vẫn còn đang tháo khuy áo sơ mi, tư thế rất nhẹ nhàng, trên mặt cũng treo lên nụ cười dịu dàng.

“Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn hỏi dì , có biết chuyện tình cảm của Hứa Nùng không ?”

Bà Tạ giật mình, hoàn toàn không hiểu lời này của Bùi Ngọc là có ý gì, khi mở miệng, phản ứng cũng có chút kích động, “Nùng Nùng đang yêu? !”

Ngược lại Bùi Ngọc đối với phản ứng này của bà Tạ rất hài lòng, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, “Không có, con chỉ là thuận miệng hỏi.”

Bà Tạ quá hiểu rõ người con kế này, nhìn bộ dáng hắn dịu dàng cùng cái gì cũng không để ý, nhưng kỳ thực có nhiều lúc, nói gì làm gì, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng hàm ý phía sau hắn rất thâm sâu.

Lần này hắn đang cố thử thăm dò với mình về tình hình chuyện tình cảm của Hứa Nùng, khẳng định là phát hiện ra điều gì đó.

Lẽ nào Hứa Nùng thật sự ở sau lưng mình tìm bạn trai?

Vừa nghĩ tới loại khả năng này, bà Tạ liền cảm thấy có một cỗ tức giận xông lên .

Đè nén tâm trạng đang nổi lên cuồn cuộn, trầm mặc, suy nghĩ một lúc, sắp xếp lời nói cho hợp lý nhất.

“Nùng Nùng trên căn bản chuyện gì cũng sẽ ngay lập tức nói với người làm mẹ là dì, dì không có nghe nó nhắc tới chuyện có bạn trai, có lẽ cũng sẽ không có cái gì đó gọi là bạn trai.”

Bùi Ngọc cũng không bất ngờ với lời nói của bà Tạ, hắn nhấc tay dùng đầu ngón tay sờ hai cái trên mặt đồng hồ đeo trên cổ tay, lại giống như lơ đãng nói: “Thật sao? Vậy con không cần lo lắng. Kỳ thực Nùng Nùng còn nhỏ, hiện nay nên lấy việc học làm trọng, chuyện tình cảm đợi thêm mấy năm nữa cũng không muộn, dì nói có phải không? Dì.”

Bà Tạ lúng túng, nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng, dì cũng vậy nghĩ như vậy.”

“Nếu như vậy, dì hãy tìm cơ hội nói chuyện với Nùng Nùng đi, tuy rằng hiện tại là chưa có chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau này không dám chắc .”

Nói xong, cũng không đợi dì Phương mang canh gà lại đây, cười đứng dậy rời đi.

“Được rồi, con không còn chuyện gì nữa, xin phép lên lầu trước tắm rửa nghỉ ngơi, dì cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi nhìn theo Bùi Ngọc bước tới căn phòng trên lầu hai, vẻ mặt bà Tạ dần chìm xuống.

Bùi Ngọc có lẽ không tới hai ngày nữa sẽ ra nước ngoài, chờ sau khi hắn rời đi, nhất định phải bớt chút thời gian tìm nha đầu kia nói chuyện!

————————

Khi xe Taxi dừng ở trước cửa khách sạn thành phố điện ảnh,bộ dáng Chu Khởi vẫn giống như là chưa tỉnh rượu.

Hắn vẫn dựa ở trên vai của Hứa Nùng, hô hấp vẫn mang theo hơi thở mùi rượu nồng quấy nhiễu cô, động cũng không dám động, cứ cứng ngắc như vậy mà chống đỡ.

Sau đó rốt cuộc tới khách sạn, trong lòng Hứa Nùng mới âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng Chu Khởi giống như vẫn chưa nhận ra xe đã dừng lại, vẫn như cũ ở trên vai cô cọ qua cọ lại.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu của xe, nhìn thấy bộ dạng chán ngấy của hai người, không nhịn được cười nói: “Tình cảm của hai đứa thật là tốt, cũng rất xứng đôi!”

Hứa Nùng bất đắc dĩ, mở miệng muốn giải thích, lại thấy người vẫn luôn say , vào lúc này ngược lại tỉnh rượu đáp lời.

“Mắt bác tài thật tinh tường.”

Lúc Chu Khởi nói chuyện, khóe miệng luôn nhếch lên, trong nụ cười mang theo hơi say, có chút phóng đãng cùng xấu xa.

Hứa Nùng nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, trong lòng vẫn luôn suy đoán rốt cuộc anh ta say thật hay giả bộ say.

Sau đó, từ từ trong túi xách lấy tiền trả cho bác tài, tiếp theo cũng không thèm để ý tới Chu Khởi, nhấc váy giành trước xuống xe.

Khi đi tới đại sảnh của khách sạn, phía sau truyền tới tiếng bước chân chậm rãi, giọng Chu Khởi cà lơ phất phơ vang lên: “Bạn học nhỏ, em đi chậm một chút, anh say tới hoa mắt không đuổi kịp em.”

“. . .”

Hứa Nùng nghĩ rất muốn cởi giày cao gót nện lên đầu của anh ta, để anh ta tỉnh táo lại. Nhưng trên thực tế, vẫn không tự chủ được lựa chọn đi chậm lại.

Chu Khởi thấy vậy, khẽ nhướn mày, cười càng thêm không đứng đắn.

Cửa lớn khách sạn lại một lần nữa bị người đẩy ra, có mấy người trẻ tuổi cùng nhau từ bên ngoài tiến vào.

“Ôi chao, phó đạo diễn Hứa của chúng ta hôm nay không ở đây, cảm giác sắc mặt đạo diễn Mạnh so với bình thường càng thối.”

“Ai nói không phải vậy chứ? Bình thường bắt Hứa Nùng làm mọi việc, hiện tại đều là bản thân phải làm, khẳng định rất tức giận.”

“Có điều cũng kỳ lạ, ngoại trừ Hứa Nùng hôm nay không tới, nam diễn viên khách mời đó cũng không có tới, còn có Bạch Hiểu. . . Lúc trước đem Hứa Nùng chỉnh tàn bạo như vậy, lại có thể tự dưng biến mất như vậy? ! Quả thực không thể tin được.”

. . .

Tiến vào là mấy người trong tổ của Hứa Nùng, trong đó bao gồm cả diễn viên nam chính Thư Lãng cùng nam phụ Lý Hướng Nam.

Nói tới điều này, Thư Lãng cũng hiếu kỳ chọc cánh tay Lý Hướng Nam, hỏi hắn: “Ôi chao, người anh em, cậu có biết rõ nội tình không, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Có phải là phó đạo diễn Hứa của chúng ta cùng Bạch Hiểu cùng xin nghỉ để đi giải quyết ân oán?”

Lý Hướng Nam căn bản không có liên lạc với Hứa Nùng, làm sao biết chuyện gì xảy ra, liền thành thực lắc đầu.

Thư lãng “Hừ” một tiếng, “Vô vị.”

Giọng nói của bọn họ không lớn không nhỏ, ngược lại vừa vặn truyền vào trong tai Hứa Nùng cùng Chu Khởi cách đấy không xa, Hứa Nùng theo bản năng liếc nhìn lễ phục trên người mình, lại nghĩ tới trang điểm trang điểm cùng tóc, nhất thời trong lòng có chút rối loạn.

Đột nhiên, cổ tay bị người dùng lực nắm chặt, giây tiếp theo, thân thể bị người kéo tới ấn vào chiếc ghế sô pha ở đại sảnh.

Tiếp đó, một bóng người cao lên hướng về phía mình đè xuống.

Hơi thở phả vào mặt đều là mùi rượu, gương mặt

tinh tế, anh tuấn phóng to của Chu Khởi giây tiếp theo dán tới gần Hứa Nùng, lại chỉ cách có hai ba cm thì dừng lại.

Hứa Nùng sợ hết hồn, hoàn toàn không hiểu anh ta đây là đang làm gì, theo bản năng liền muốn giãy dụa đứng dậy.

Nhưng Chu Khởi giống như là nhận ra được, bàn tay thon dài nhẹ nhàng kiềm chế cổ tay của cô, một chút cơ hội phản kháng cũng không cho.

Giờ khắc này hô hấp nóng rực, xâm lược mang tới cảm giác đòi mạng , Hứa Nùng cảm giác cả người mình đều bị mùi vị của anh ta bao phủ, giãy không được, thoát cũng không ra.

Không dám nâng mắt, ánh mặt nhẹ nhàng rơi ở trên cổ của Chu Khởi, nhìn yết hầu đột nhiên nổi lên, không hiểu vì sao có cảm giác cổ họng khô khốc.

Đám người Lý Hướng Nam giờ khắc này cách sô pha không xa, cho nên đem toàn bộ tình cảnh này nhìn thấy rõ ràng.

Giờ khắc này từ góc độ của bọn họ nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người thon dài, rắn chắc, cùng với một đôi chân dài trắng nõn, tinh tế bị người đàn ông đặt dưới thân.

Đôi chân kia thật sự rất đẹp, thon nhỏ tinh tế không có một vết sẹo, làn da trắng nõn dưới ánh đèn của khách sạn chiếu xuống, càng trở nên sáng tới kỳ lạ.

Lý Hướng Nam nhìn thấy cảm thấy có chút đỏ mặt, cộng thêm tư thế hai người thân mật quá ám muội, chỉ liếc nhìn trong giây lát, ánh mắt hắn liền hoảng loạn rời đi.

Thư Lãng ngược lại lúc này nhìn có chút say sưa ngon lành, giọng nói không lớn không nhỏ ở bên đó châm trọc: “Hừ, cũng không biết là lưu lượng tiểu sinh, tiểu hoa nhà ai, dám coi như không có chuyện gì xằng bậy ở bên ngoài, gan cũng to lắm.”

Hắn hiểu lầm như vậy cũng hoàn toàn có lý, bóng lưng cùng gò má của Chu Khởi , không phải người thường có thể sở hữu.

Mà Hứa Nùng bị hắn đè dưới thân, ngày hôm nay cũng thay đổi lớn như vậy, nhìn từ bên ngoài, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng lễ phục trên người lại có thể nhận biết rõ ràng.

Tổ hợp như vậy, ở thành phố điện ảnh loại minh tinh như vậy ở chỗ nào chẳng có, không thể không làm cho người ta phát sinh hiểu lầm.

Bọn họ trên đường đi vẫn luôn nói chuyện phiếm, nhưng Hứa Nùng một chút cũng không lọt tai những lời họ nói.

Cảm giác khắp người mình giống như là lửa đốt, hô hấp của người đàn ông trước mặt ngày càng trở nên chậm lại và nặng nề, vờn quanh ở trên người, giống như là một cái lưới, từng chút từng chút thít chặt lại, làm cho người ta nghẹt thở lại không thể động đậy.

“Anh rốt cuộc đang làm gì vậy? !”

Hứa Nùng tức giận, cảm giác hành động này của anh ta không hiểu ra làm sao.

Giọng nói Chu Khởi lười biếng, giọng điệu so với ngày thường trở nên trầm thấp và từ tính.

“Bảo vệ bọn học nhỏ của anh.”

“. . . ? ?”

Hứa Nùng không nhịn được nữa, cảm thấy hai gò má của mình đang nóng hừng hực .

Liền giãy ra, nhưng đổi lại là Chu Khởi càng thêm dùng lực kiềm lại, “Đừng nhúc nhích, người còn chưa có đi hết.”

Lần này Hứa Nùng hiểu rõ ràng ý tứ của anh ta, người đàn ông này. . . Là đang giúp mình tránh đám người Lý Hướng Nam?

Lúc hai người nói chuyện, người trong tổ đã lục đục bước qua bên người bọn họ.

Mọi người đều rất tò mò, ánh mắt như có như không hướng về phía bên này đánh giá.

Nhưng người đàn ông giống như là cảm giác được, thời điểm bọn họ nhìn qua, hơi dịch chuyển đầu, không ngừng đem mặt của mình che khuất, còn đem khuôn mặt cô gái phía dưới che chắn an toàn.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô vị, trong lòng dồn dập đánh giá sau đó nhanh chóng cất bước rời đi. Chỉ có Lý Hướng Nam, khi đi ngang qua người bọn họ, hoài nghi trên mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Ở khoảng cách gần nhìn thấy người đàn ông này. . . Thân hình nhìn như thế nào cũng giống diễn viên nam khách mời Hứa Nùng mời tới?

. . .

Chờ bọn họ rốt cuộc rời đi hết, hô hấp của Hứa Nùng mới dần dần được buông lỏng.

Vẫn không dám nhìn lên, chỉ giật giật cổ tay, nhỏ giọng nói: “Được rồi, mọi người đều đi rồi, anh buông em ra đi.”

Ngược lại lần này Chu Khởi rất nghe lời, lười biếng ngồi thẳng người dậy, cũng không lại đè ép cô nữa.

Hứa Nùng cũng không ngẩng đầu, vừa điều chỉnh váy trên người, vừa nhẹ giọng lầm bầm: “Kỳ thực bị bọn họ phát hiện cũng không sao, lúc trước em cũng muốn muốn phải thay đổi bản thân. Hơn nữa. . . Bình thường em cũng rất khác, bọn họ nói không chừng cũng không nhận ra.”

Lời này của Hứa Nùng không phải là nói dối, đặc biệt là sau khi trải qua những chuyện bực mình của Bạch Hiểu, ở trong lòng vẫn luôn hoài nghi lúc trước có phải là mình đã làm sai rồi hay không.

Ngày hôm nay nếu như chạm phải người trong tổ, ngoại cảm giác lúng túng ngắn ngủi, dường như cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng lớn nào.

Chu Khởi nghe xong mắt nhẹ nhàng nhướn lên, nhìn về phía cô.

“Bị phát hiện gì chứ?”

Hứa Nùng sững sờ, “Lúc nãy anh che chắn cho em, không phải sợ em bị bọn họ phát hiện hay sao, ngày hôm nay trang điểm so với ngày thường khác biệt rất lớn?”

“Đương nhiên không phải, em nghĩ gì vậy?”

Chu Khởi lười biếng nở nụ cười, trong đôi mắt thâm thúy phát ra những tia sáng nhỏ vụn, lông mày nhếch lên, cả người giống như là hồ ly say rượu.

“Em ngày hôm nay chêu trọc người như vậy, anh càng không muốn em bị nhiều đàn ông nhìn thấy.”

Nói xong, hắn lại chống hai tay, đem người áp về phía Hứa Nùng.

“Bạn học nhỏ, sau này loại váy ngắn này vẫn là không nên mặc.”

Khi hắn nói chuyện, môi mỏng dán gần bên tai của Hứa Nùng, mang theo hơi thở nóng rực làm cho người run rẩy.

“Thực sự là. . . Dễ dàng quyến rũ người phạm tội.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện