Cháy hết lãng mạn

Chương 51


trước sau

Ánh nắng từ không trung chiếu xuống, ánh sáng nhàn nhạt chiếu trên mặt Chu Khởi, lông mày cùng mắt hắn nhẹ nhàng nhướn lên, con ngươi hẹp dài, giờ khắc này trong mắt phản chiếu những tia sáng nhỏ vụn.

Hắn nhếch cằm, đường viên quai hàm rõ nét, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, mang theo ý cười bất cần đời.

Hứa Nùng nhìn anh ta, sửng sốt hai giây, tiếp theo, theo bản năng hỏi : “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

“Tới tìm em.”

Nói tới đây, người Chu Khởi nhẹ nhàng tiến về phía trước, gương mặt tuấn tú yên lặng tiến tới gần Hứa Nùng.

“Tại sao không gọi điện thoại cho anh? Buổi sáng về thành phố điện ảnh mới biết, tổ bọn em đã quay xong và rời đi rồi.”

Hứa Nùng cảm thấy kỳ lạ, mở ta hai mắt nhìn anh ta, “Em không có số của anh, làm sao gọi?”

“Không phải đã lưu lại giấy cho em? Em không nhìn thấy?”

Cô trầm mặc, cẩn thận nhớ lại tờ giấy anh ta lưu lại, phía trên ướt thành một đoàn mực đen. . . Xác thực nó giống như một chuỗi số dài?

Ách, nghĩ tới điều này, dường như cũng có chút giống số điện thoại.

Vốn dĩ trong lòng Hứa Nùng còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nghĩ đến đây, đột nhiên có chút chột dạ.

“Không có, bị ướt, em không nhìn thấy.”

Chu Khởi nhướn mày, dù sao cũng không ngờ tới sẽ là câu trả lời này.

Lúc trước khi hắn ra ngoài xử lý việc, nhưng sự chú ý vẫn luôn đặt ở cuộc điện thoại của Hứa Nùng.

Kỳ thực hắn nghĩ trước lúc đi sẽ lặng lẽ lưu số điện thoại của cô, nhưng lại cảm thấy không được sự đồng ý của con mèo nhỏ, chạm vào điện thoại của cô là cách làm rất không thỏa đáng.

Cho nên hắn liền trực tiếp đem số điện thoại của mình lưu lại.

Nhưng cũng không hề ngờ tới, điện thoại vẫn luôn yên lặng, không có số người lạ gọi tới.

Chuyện bên đó của hắn rất gấp, hắn không tự mình tiếp nhận xử lý không được, cho nên sau khi hắn cảm thấy không thích hợp, liền nhanh chóng nắm chắc tốc độ, đem tất cả mọi việc hoàn thành sớm hơn.

Kết quả, không ngờ tới, khi trở lại thành phố điện ảnh, lều nội cảnh của tổ Hứa Nùng đều đã phá dỡ, có đoàn làm phim mới tiến tới dựng cảnh đợi khai máy.

Hắn ngay lập tức tìm tới người phụ trách thành phố điện ảnh, người phụ trách nói tổ Hứa Nùng đã quay xong rời đi rồi, hơn nữa cô gái đó trước khi rời đi còn để lại lời nhắn cùng năm trăm đồng.

Chu Khởi cũng không phí lời, nhận tiền cô để lại, ngay lập tức phái người đi điều tra tư liệu về trường học cùng chuyên ngành, người cấp dưới vừa mới đưa kết quả điều tra cho hắn, hắn liền nhanh chóng chạy tới đại học B.

Lúc tới, đúng lúc bọn họ tan học, Chu Khởi liền khoanh tay dựa vào lan can lầu hai đợi cô.

Hắn không biết hôm nay cô đổi trang phục, nhưng may mắn thấy hắn đối với cô gái nhà hắn từ trước tới nay không có mù mặt.

Bất luận là quần Jean, áo T-shirt, kính đen, hay là ngày hôm nay váy dài màu trắng, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ che chắn nào, đối với hắn mà nói, sự yêu thích của hắn đối với Hứa Nùng đều là từ trong xương .

Cho nên trong nháy mắt nhìn thấy cô xuất hiện, liền nhanh chóng bước về phía cô.

Mà trong quá trình tiến tới gần cô, Chu Khởi cũng phát hiện, sau khi cô gái này trở nên xinh đẹp, ánh mắt chú ý từ bốn phía cũng không hề ít. Thậm chí còn có mấy nam sinh điếc không sợ súng, cầm điện thoại hướng về phía cô mà chụp.

Trong lòng Chu Khởi không thể bình tĩnh, hàng vạn suy nghĩ muốn đem tên nam sinh đó kéo qua xử lý một trận, nhưng hắn cũng biết, vào lúc này mèo con nhỏ còn chưa phải là của chính mình, hắn cái gì cũng không thể làm.

Cho nên khi hỏi câu đó, hắn cố ý nghiêng người về phía trước, khoảng cách mặc dù không được tính là đặc biệt gần, nhưng cũng như có như không tạo nên sự mập mờ.

Khi nói hắn cố tình lại dựa tới gần hơn là muốn đánh bại tình tịch, nhưng không nghĩ tới, ngược lại đáp án làm cho hắn rất bất ngờ.

“Ướt?” Chu Khởi hỏi.

“Ừm.” Hứa Nùng rũ mắt, cũng không lại nhìn anh ta, “Không phải anh đặt một cốc sữa đậu nành ở phía trên sao, lúc em nghe điện thoại vô ý chạm đổ cốc sữa đậu nành, sau đó tờ giấy đều bị ướt. . .”

Cô trầm mặc, sau đó lại nói, giọng nói so với lúc nãy nhỏ hơn: “Khụ, sau đó chỉ còn sót lại mấy chữ ở phía trên.”

Ánh mắt Chu Khởi lười biếng nhìn cô, “Vài chữ phía trên?”

“Ừm. . . Chính là anh nói có việc cần phải rời đi. . .”

Hắn nhếch môi, ý cười trên mặt càng sâu, mở miệng nói , giọng điệu tràn ngập cố ý trêu chọc cô.

“Nói như vậy, vẫn là lỗi của anh?”

“. . .”

Hứa Nùng tuy rằng xác thực nghĩ như vậy, nếu không phải anh ta đặt cốc sữa đậu nành đó, phỏng chững cũng không có loại chuyện ô long phát sinh. Nhưng nói như thế nào, chuyện này cũng không trách được anh ta.

Liền lắc đầu, cô nói: “Không có, là em không cẩn thận, còn có. . .”

Cô lại lần nữa nâng mắt nhìn về phía anh ta, nói: “Cảm ơn bữa sáng ngày hôm đó của anh.”

Hắn một lần nữa đứng thẳng người, bộ dáng ung dung thong thả.

“Bạn học nhỏ, không có bất kỳ hành động thực tế nào, lời cảm ơn chỉ là nói suông .”

“. . .” Làm sao Hứa Nùng lại có thể quên, người đàn ông này vẫn luôn là cho một cái cột liền có thể trèo lên núi! Tự dưng cô nhắc tới chuyện cảm ơn làm gì chứ.

Cô cũng không lại duy trì bộ dáng lịch sự, hữu nghị lúc vừa nãy, ánh mắt dữ dằn nhìn về phía anh ta.

“Vậy anh muốn cảm ơn như thế nào?”

Ánh mắt Chu Khởi lướt qua lan can trên lầu hai, hướng về phía căng tin bên phía tầng 1, “Mời anh một bữa cơm? Nghe nói căng tin đại học B có rất nhiều món ngon, vẫn muốn tới đây nếm thử, nhưng thực sự vẫn chưa từng thưởng thức qua.”

“. . .”

Hứa Nùng tin lời anh ta nói, thức ăn trong căng tin trường học bọn họ giá đắt hơn một chút, nhưng cũng không có đắt tới trình độ không ăn được.

Nhưng cô cũng lười cãi lại với anh ta, đúng lúc này ánh mắt cô theo bản năng liếc nhìn về phía bên cạnh, phát hiện xung quanh hai người có không ít bạn học trong khoa, ánh mắt từng người từng người đều mang theo vẻ nhiều chuyện nhìn bọn họ.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Nùng chính là muốn nhanh chóng mang Chu Khởi rời đi.

Cô liền vội vã lôi kéo cánh tay anh ta, vội vã đi xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Bỏ qua căng tin, em biết một quán ăn bên ngoài trường học rất ngon, em mời anh tới chỗ đó ăn.”

. . .

Lý Hướng Nam vẫn luôn nhìn hai người xuống lầu, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Khi Chu Khởi vừa xuất hiện, hắn liền nhận ra người đàn ông đó, sau khi nhìn thấy tư thế mập mờ nói chuyện của hắn với Hứa Nùng, Lý Hướng Nam vẫn luôn do dự có nên chạy qua hay không.

Hắn kỳ thực rất xem thường bàn luận sau lưng người khác, nhưng dường như xác thực hắn nhìn thấy người đàn ông này đã từng mập mờ với cô gái khác. . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Hướng Nam do dự rất lâu, sau cùng vẫn là xoay người, không có đi theo bọn họ.

————————

Hứa Nùng mang Chu Khởi tới một quán ăn nhỏ bên ngoài trường học, cửa hàng không lớn, thế nhưng rất nổi tiếng. Khi bọn họ tiến vào, vừa vặn có người ở một bàn rời đi, mới giành được một bàn bốn người.

Cô chủ động nhận nhiệm vụ gọi món, vừa cầm thực đơn chỉ chỉ, vừa hỏi Chu Khởi ăn cái này không, cái đó có ăn không.

Tay Chu Khởi gác ở một bên, lười biếng dựa vào vách tường đối diện. Cô hỏi một câu, hắn đáp một câu.

Sau đó nhìn thấy cô thực sự là mệt đến phát hoảng, liền nói một câu: “Bạn học nhỏ, anh không

kén ăn, em cho anh ăn gì anh ăn cái đó.”

Hứa Nùng nghe thấy câu này, nâng mắt trừng anh ta, “Cho ăn cái gì chứ? Là em mời anh ăn!”

Chu Khởi thực sự yêu thích bộ dạng dữ dằn này của cô, bộ dáng nhỏ kỳ thực không có bất kỳ lực uy hiếp nào .

Lười biếng nhếch môi, cười cực kỳ xấu xa, “A, lỡ lời.”

“. . .” Hứa Nùng lười không thèm để ý tới anh ta, nhấc tay viết các món ăn vào trên thực đơn rồi đưa cho người phục vụ bên cạnh, tiếp theo nói với đối phương, “Làm phiền cô.”

Đối phương lịch sự hướng về phía cô mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

Kết quả đi chưa được hai bước, người phục vụ tình cơ gặp mặt đồng nghiệp của mình, trực tiếp mở miệng nói : “Ai yo, tớ vừa nhìn thấy một đôi tình nhân rất xứng đôi, tiêu đời tớ rồi, tớ ghen tị chết mất, muốn biến thành cây chanh tinh.”

Hứa Nùng: “. . .”

Lời người phục vụ rõ ràng Chu Khởi nghe thấy được, trong mắt hắn lúc này tràn ngập ý cười vui vẻ, “Nghe thấy chưa? Người ta nói chúng ta xứng đôi.”

“Anh im miệng.”

Hứa Nùng cảm thấy mặt mình rất nóng, vỗn dĩ không muốn mang anh ta tới căng tin, chính là vì tránh gặp phải đám bạn học nhiều chuyện. Nhưng ai ngờ tới, mang theo người đàn ông này tới chỗ nào, đều sẽ trở thành tiêu điểm chú ý người khác.

Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên có cô gái nhỏ hướng về phía bọn họ mà đi tới.

“Việc đó, xin lỗi, có thể ghép bàn không?”

Hứa Nùng theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, kết quả ánh mắt chạm nhau, cả hai người đều sửng sốt.

“Hứa Nùng? !”

Nói chuyện chính là bạn cùng lớp của Hứa Nùng, cũng là sinh viên khoa diễn xuất, lúc trước ở trên lớp, bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thay đổi lớn của Hứa Nùng rất lâu, cho nên lúc này chạm mặt nhau, bọn họ liền nhận ra cô.

Hứa Nùng vốn dĩ là muốn nhận lời , ngược lại sau khi nhìn thấy là bạn học lại có chút do dự.

Nghĩ một lúc, cô mím môi, gật đầu, “Được.”

Nói xong, lại nhìn về phía Chu Khởi, sau đó lại chỉ vị trí bên cạnh mình.

“Anh tới ngồi bên này.”

Chu Khởi không tỏ vẻ gì, lười biếng đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Nùng.

Hai người bạn học đó liên tục nói cám ơn, sau khi ngồi xuống, còn cười dịu dàng nhìn Hứa Nùng.

“Cậu thực sự trở nên rất xinh đẹp, lúc trước nếu ăn mặc như vậy, hoa khôi trường chúng ta khẳng định là cậu.”

Nói chuyện chính là ủy viên văn nghệ lớp Hứa Nùng, Trì Sa Sa. Một cô gái rất xinh xắn, đáng yêu, trang phục trên người rất đẹp rất thời thượng.

Cô gái bên cạnh Trì Sa Sa là ủy viên thể dục lớp Hứa Nùng, Lưu Ngải, cũng là một cô gái rất xinh đẹp, chỉ có điều so với Trì Sa Sa, ít hơn một phần đáng yêu, có thêm khí thế của một cô gái mạnh mẽ.

Trì Sa Sa nói xong lời đó, Lưu Ngải bên cạnh cũng đáp: “Đúng vậy, nữ sinh trong lớp của chúng ta vẫn luôn ghét bỏ cô gái quê mùa là cậu, lần này cậu xinh đẹp như vậy có thể được coi là chọc mù mắt chó của bọn họ.”

Hứa Nùng ngại ngùng nở nụ cười, không biết phải đáp lại như thế nào.

Ngược lại Chu Khởi ở bên cạnh, nghe thấy lời này lười biếng nói: “Cô gái nhà anh lúc trước ở lớp thường xuyên bị bắt nạt?”

Hai cô gái đối diện không ngờ tới anh chàng đẹp trai lại chủ động hướng về phía bọn họ nói chuyện, nhất thời có chút vừa mừng lại vừa lo.

“Cũng không được coi là bắt nạt, chỉ là có thể mọi người cảm thấy Hứa Nùng có chút đặc thù. . . Không dễ tiếp cận.”

Kỳ thực Trì Sa Sa và Lưu Ngải vì bản thân là cán bộ lớp, có vài lần muốn tìm cơ hội tiếp cận Hứa Nùng, nhưng vẫn luôn bị tính cách cô độc lúc trước của cô làm cho chấn động, cũng không dám thật sự có hành động .

Trì Sa Sa nói xong, mắt mở to chuyển qua chuyển lại nhìn về phía Hứa Nùng và Chu Khởi, sau đó, thăm dò hỏi một câu: “Việc đó. . . Quan hệ của hai người là gì?”

“Bạn bè!” Hứa Nùng giành trước trả lời, giống như sợ Chu Khởi lại nói cái gì đó linh tinh.

Chu Khởi ở bên cạnh nhẹ nhàng nhíu mày, lười biếng nhếch môi nở nụ cười, cũng không có phản bác.

Hai cô gái gật đầu, tiếp theo Lưu Ngải lại hỏi: “Anh không phải là học trường bọn em đấy chứ?”

Nếu thực sự là học trường bọn họ, làm sao có thể đẹp trai như vậy lại chưa từng một lần xuất hiện trên diễn đàn của trường? Cho nên Lưu Ngải đoán, anh ta tuyệt đối là người bên ngoài .

Hứa Nùng đang xoắn xuýt không biết nên nói như thế nào về thân phận của anh ta, liền nghe Chu Khởi tự mình nói .

“A, anh là học trường bên cạnh.”

Vừa dứt lời, Hứa Nùng bên cạnh ho mạnh một tiếng, bộ dạng giống như là bị sặc nước.

Mà hai cô gái đối diện, cũng đều sửng sốt .

“Sao vậy?”

Chu Khởi nhìn thấy phản ứng của họ không thích hợp lắm, nghĩ thầm không phải mình lỡ lời chứ, lúc này hắn vô ý nhìn về phía đối diện, bên kia cũng có học sinh đang đi ra đi vào.

Trì Sa Sa phản ứng lại đầu tiên, ánh mắt cô có chút do dự cùng phức tạp nhìn Chu Khởi, nói: “Nhưng đối diện là. . . Là trường dạy nghề, anh học nghề?”

“. . .”

Lưu Ngải nhiều chuyện tiếp lời: “Học nghề, anh học gì? Đầu bếp hay là thợ cắt tóc?”

Hứa Nùng: “. . .”

Chu Khởi: “. . .”

Lưu Ngải thấy anh ta vẫn không đáp lại, trong mắt xuất hiện tia sáng không thể tin được.

“Sẽ không phải là lái máy xúc đấy chứ?”

Hứa Nùng: “. . .”

Chu Khởi: “. . .”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện