Mắt Chu Khởi vẫn luôn nhìn về phía bên đó, một chút che giấu cũng không có, ngược lại làm cho Trần Tiến nổi lên suy nghĩ hiếu kỳ.
Hắn thuận theo ánh mắt Chu Khởi nhìn qua , phát hiện bên đó có một cô gái nhỏ ăn mặc quê mùa cục mịch đang ăn mì, không thấy có gì đặc biệt.
“Cậu làm gì vậy?” Hắn hỏi Chu Khởi, nói xong lại ghét bỏ liếc nhìn đồng phục bảo vệ trên người đối phương, “Tớ nói cậu cũng có đủ lợi hại, vứt bỏ thân phận Chu đại thiếu gia của mình không nhắc tới, chỉ đơn giản nói cậu là chủ quán bar, trường đua xe, trường đấm bốc, cậu cũng không thể tùy tiện như vậy chứ? Đến vội vàng không mang quần áo thay có thể gọi người phụ trách bên này đi mua, ngược lại đây là chỗ của Thẩm Mộ Ngạn, người phụ trách ở đây còn không coi cậu là tổ tông mà cung phụng đấy chứ?”
Chu Khởi rút ánh mắt như bão trong không khí nhìn hắn, “Tôi là cậu sao? Cả ngày đã nghèo lại còn sang chảnh.”
“Sang chảnh tớ đồng ý, nhưng nghèo cái gì? Cậu nói ai nghèo?”
“Cậu không nghèo? Được, ” Chu Khởi dụi đầu thuốc, “Vậy đem 30 triệu đầu tư tớ cho cậu mượn tháng trước trả lại, cậu không nghèo, anh em nghèo, gần đây cần tiền.”
Trần Tiến: “. . .”
Hai người ồn ào nói chuyện, ánh mắt Chu Khởi thỉnh thoảng vẫn hướng về Hứa Nùng phía bên đó, thất thần một lúc, liền thấy cô gái đó lại không giống như lúc trước thất thần, đột nhiên cầm lấy chai ớt trên bàn, mở nắp ra, lật một cái, trực tiếp đem chai ớ đổ vào trong bát mì.
Tiếp đó, tùy quấy vài cái, sau đó há to miệng gắp một đũa mì đầy dầu mỡ và ướt đưa vào trong miệng, chỉ nhau hai, ba cái liền nhuốt xuống, liền bị sặc bắt đầu ho .
Mắt kính trên mặt vì ho mà nghiêng sang một bên, tiện tay lấy nó xuống, tiếp theo liền lấy nước khoáng bên cạnh đổ vào trong miệng từng ngụm từng ngụm.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi hẹp dài của Chu Khởi híp lại.
Trần Tiến theo ánh mắt của hắn lại hướng về bên đó, vui vẻ, “Cô gái này cũng rất buồn cười, không ăn được cay còn cho nhiều ớt như vậy, đây là tìm ngược sao. . .”
Lời còn chưa nói xong, Chu Khởi đột nhiên đứng dậy, chân dài bước qua, hướng về phía quầy tính tiền của bà chủ mà tới.
Trần Tiến triệt để bị xem nhẹ: “. . .”
Hứa Nùng ấm đầu ở chỗ này ăn rất nhiều ớt, sau khi dùng nước súc miệng hai lần, vẫn cảm thấy trong khoang miệng và yết hầu nóng rát khó chịu.
Đột nhiên cảm thấy nhàm chán, vô vị, đang nghĩ muốn đứng dậy rời khỏi đây, chiếc ghế ở bàn đối diện đột nhiên bị người kéo ra ——
“Xoẹt” một tiếng.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn qua, liền nhìn thấy một đoạn vải màu xanh nhạt, là một phần vạt áo sơ mi.
Hứa Nùng căng thẳng nắm chặt đũa, ý nghĩ trong đầu vốn dĩ muốn đứng dậy rời đi cũng lui lại, đem đầu cúi xuống càng thấp, có chút căng thẳng khuấy trong bát.
Người đàn ông đối diện trực tiếp ngồi xuống, không nói gì, nhưng Hứa Nùng có thể cảm giác được trên đỉnh đầu mình tồn tại một ánh mắt rất mãnh liệt.
Đại khái cách nửa phút, người đó duỗi tay ra, gõ gõ mặt bàn bên cạnh.
Hứa Nùng giả bộ không nhìn thấy, vẫn như cũ cúi thấp đầu xuống, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ hướng về bên đó đánh giá.
Nhìn ở khoảng cách gần, tay người đó càng thêm thon dài, đẹp
Mu bàn tay da rất trắng, mạch máu màu xanh hơi nhô ra, khớp xương rõ ràng.
Nếu như đơn giản nhìn tay, Hứa Nùng phỏng chừng sẽ liên tưởng tới đại thiếu gia sống trong nhung lụa, nhưng phối hợp với bộ đồng phục bảo vệ trên người hắn, lại không thể ngừng đem hắn liên tưởng đến hình ảnh ăn ngon lười làm. . .
Chu Khởi nhìn cô giống đà điểu không để ý tới người ta, đuôi lông mày không nhịn được nhẹ nhàng nhướn lên.
“Bạn sinh viên nhỏ năm ba, mượn ít lửa?”
“. . .”
Lời này rõ ràng như vậy, Hứa Nùng không thể không ngẩng đầu.
Cùng hắn đối mặt trước đó, muốn lại lần nữa đeo gọng kính đen của mình, tay nhỏ vưa mới duỗi ra muốn lấy, lại bị người ngăn cản.
“Hơi mỳ nóng như vậy, kính mắt sẽ bị hơi nước làm mờ.”
“. . .”
Hứa Nùng cam chịu số phận, chậm rãi giương mắt nhìn, ánh mắt cùng người đối diện chạm nhau.
Đáp lại bộ dáng người trước mắt, đối với hắn nói: “Thật ngại quá, tôi không hút thuốc.”
Môi Chu Khởi ngậm ý cười, mặt mũi lười nhác tản ra hơi thở lưu manh, “A.”
Hứa Nùng đợi câu sau, nhưng hắn chậm chạp không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi như vậy nhìn mình.
Một lúc sau, hắn chậm rãi đứng dậy, giống như ảo thuật từ lòng bàn tay biến ra một ống mù tạc đưa tới trước mặt Hứa Nùng.
“Muốn khóc, dùng cái này.”
Hứa Nùng sững sờ, khi bình tĩnh lại, trong quán đã không khồng thấy bóng dáng hắn cùng bạn của hắn.
Nhìn ống mù tạc đó, trong tim không lớn không nhỏ bắt đầu dậy sóng.
Hắn làm sao biết cô muốn khóc.