“Bạn học nhỏ, nếu không anh cho em một tổ ấm”
Lời Chu Khởi khiến cho Hứa Nùng sững sờ, viền mắt cô đỏ lên nhìn anh ta, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Chu Khởi kìm nén kích động muốn đem cô ôm vào trong ngực, ánh mắt thâm trầm cứ như vậy đối diện với cô, giống như chờ đợi đáp án của cô.
Cách một lúc lâu, Hứa Nùng mới nói.
Có thể vì nguyên nhân vừa mới khóc, giọng có chút khàn: ” anh… có ý gì”
Người Chu Khởi nhẹ nhàng tiến về phía trước, gương mặt anh tuấn tiến tới gần cô.
Lúc này Hứa Nùng nhìn thấy, giờ khắc này trong mắt anh ta chứa đựng ánh sáng nhỏ vụn, lấp lánh.
“Người đàn ông nói muốn cho người con gái một tổ ấm… Em cảm thấy sao, em cảm thấy đây là ý gì? “
Giờ khắc này tuy rằng Chu Khởi không có hành động gì, nhưng Hứa Nùng cảm nhận được toàn bộ hơi thở xâm lược trên người anh ta, mỗi một hành động giơ tay nhấc chân dường như đang nói với cô.
Anh ta nghiêm túc, không có nói đùa.
Mà bởi vì như vậy, Hứa Nùng mới cảm thấy hoảng sợ.
Cô vội vàng xoay người, tiện tay cầm ba lô muốn rời đi, trước khi rời đi còn quẳng lại một câu cho Chu Khởi : “anh đừng náo”
Chu Khởi cũng lường trước được sẽ là loại câu trả lời này, ngược lại cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy cô thật sự rời đi, liền lôi kéo tay cô lại.
“Anh cõng em về”
Nói xong, liền cong người ở trước mặt cô.
Hứa Nùng do dự, “không xa, vẫn là em tự mình quay về”
“Em cảm thấy có thể hay không? ” Chu Khởi quay đầu nhìn cô, hiếm khi ở trước mặt cô mang theo vẻ cường ngạnh, ” hoặc là anh cõng em về, hoặc là anh ôm em về, em tự mình chọn đi”
Hứa Nùng trầm mặc, lại cúi đầu nhìn đôi dép lơ dưới chân, sau đó cam chịu số phận trèo lên lưng Chu Khởi .
Cũng không biết có phải vì khóc quá nhiều nên thiếu oxy, sau đó dọc đường đi đều cảm thấy mê man, vốn còn cách người nửa cái đầu, cùng Chu Khởi duy trì một khoản cách nhất định.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy khắp người càng ngày càng lạnh, sức lực trên người càng ngày càng ít, cánh tay bám víu cổ Chu Khởi càng ngày càng bám chặt, đầu cũng gục trên bờ vai của Chu Khởi.
Chu Khởi không biết trạng thái của cô, nhưng có thể cảm nhận được thay đổi của cô.
Hắn nhếch môi, lười biếng nở nụ cười, “sao vậy, nhìn đi đâu vậy, không nỡ để anh rời đi”
Hắn vừa nói, vừa hướng bên trong tòa nhà mà đi, dừng trước thang máy, ấn nút xong, cõng Hứa Nùng đợi ở cũng chỗ đó.
Kỳ thực Hứa Nùng nghe thấy lời Chu Khởi nói, nhưng hiện tại đầu cô rất nặng, cũng không có tâm tư để ý chêu trọc của anh ta.
Tay Chu Khởi lại sít chặt bắp chân cô, sau đó giống như tán gẫu nói: ” Bạn học nhỏ, kỳ thực vừa nãy anh muốn đề cập tới điều kiện với em: “dù sao em bị ăn hiếp nhiều như vậy, lại khó có dịp không muốn để anh rời đi, có cơ hội này không lợi dụng thì thật đáng tiếc”
“…” Hứa Nùng muốn nói, cô không phải không muốn để anh rời đi, cô chỉ là đột nhiên khó chịu, phản ứng căn bản không theo kịp tiết tấu của anh ta.
Cô dàn tỉnh táo lại, nỗ lực chịu đựng sự lạnh lẽo cùng buồn bực trên người không rõ vì sao, hỏi: ” Vì sao không có nhắc tới”
Giờ khắc này thang máy “ding” một tiếng, mở ra trước mặt hai người.
Chu Khởi vừa cõng cô, vừa bước vào bên trong, vừa tùy ý nói: ” còn có thể vì sao nữa, không nỡ”
Mẹ nó cô khóc, tim hắn muốn vỡ vụn.
…….
Hứa Nùng ốm rồi.
Sau khi hai người về nhà, Chu Khởi phát hiện cô không thích hợp.
Hắn liền trực tiếp ôm cô tới trên giường, lúc đó cô đã mê man không biết gì, khuôn mặt nhỏ sốt đỏ bừng lên, cánh môi nhếch lên, hơi thở đều nóng rực.
Trong lòng Chu Khởi lo lắng, vị đại thiếu gia này từ nhỏ tới lớn chưa từng có kinh nghiệm hầu hạ người, càng khỏi phải nói tới chăm sóc người bệnh.
Vốn muốn em cô tới bệnh viện, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy quá lãng phí thời gian.
Do vậy nhanh chóng gọi một cú điện thoại, kêu bác sỹ gia đình của Chu gia tới.
Sau khi bác sỹ tới, kiểm tra nhiệt độ cho Hứa Nùng, lại quan sát một chút, tiếp theo trực tiếp tiêm cho cô một mũi hạ sốt.
Sau khi làm xong tất cả, bác sỹ lại dặn dò Chu Khởi một số chuyện cần quan sát và chú ý, liền rời đi.
Sau khi một lần nữa trở về phòng ngủ, lo lắng trong lòng Chu Khởi mới dần dần buông xuống.
Hắn ngồi ở bên cạnh giường, rũ mắt nhìn Hứa Nùng, rất lâu sau, không hiểu sao nở nụ cười.
“Bạn học nhỏ, em thật có bản lĩnh”
Lúc trước khi hắn thi đấu đua xe, đường núi gập ghềnh nguy hiểm cũng không có khủng hoảng như ngày hôm nay, kết quả cô chỉ tùy tiện phát sốt, doạ hắn thành bộ dạng như vậy.
Lần này nếu như để anh em của Chu Khởi biết, không biết chừng sẽ bị nhạo báng thành bộ dáng gì nữa đây. Vừa mới tiêm thuốc xong, nhiệt độ cơ thể Hứa Nùng không có hạ nhanh như vậy.
Trước khi đi, bác sỹ có dặn dò qua, nếu như Hứa Nùng vẫn khó chịu, có thể dùng khăn mặt lạnh lau mặt cho cô hoặc đắp lên trán của cô.
Chu Khởi nghĩ tới đều này, liền muốn xoay người vớ một chiếc khăn mặt tới.
Nghĩ tới điều gì đó, Hứa Nùng đột nhiên duỗi tay lôi kéo góc áo của Chu Khởi.
Cô có lẽ là không nhận thức được, sau khi Chu Khởi quay đầu nhìn qua, lông mày hơi nhíu lại , môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, trong hơi thở vẫn như cũ mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Tay Hứa Nùng lúc này bám rất chặt, giống như rất sợ hắn rời đi.
Bờ môi cô khẽ động, giống như đang nói mơ gì đó.
Chu Khởi có chút bất ngờ nhướn mày, lại lần nữa ngồi trở về bên cạnh giường, phủ người xuống dưới, tai dán tới gần bên miệng của cô.
Hơi thở của con mèo nhỏ lúc này rất nóng, phả vào bên tai hắn, làm cho trước ngực hắn một trận khô nóng không sao giải thích được.
Đợi một lúc, cũng không thấy cô nói gì nữa, Chu Khởi không nhẫn nại nữa, vừa muốn đứng dậy, nhưng lúc này cô đột nhiên mở miệng.
“Bố… bố đừng đi”
Chu Khởi “…..”
Lúc này Chu đại thiếu gia không chút do dự, mặt lạnh tanh đứng dậy, sau đó đem bàn tay của Hứa Nùng đang nắm áo của mình gỡ ra.
Giống như cảm nhận được điều gì đó, lúc này lông mày Hứa Nùng nhíu lại càng sâu, cũng không biết có phải là đang ở trong mơ hay không, cô càng ngày càng không có cảm giác an toàn, hít mũi, nước mắt từ khoé mắt đột nhiên trào ra.
Chu Khởi cảm thấy trái tim mình bị nước mắt ướt đẫm của cô bóp nghẹn, nào còn tức giận gì nữa, lật tay đem bàn tay nhỏ của cô bao gọn trong lòng bàn tay của mình.
“Được rồi, tiểu tổ tông, em đừng khóc nữa, anh không đi”
Lông mày Hứa Nùng dần dần giãn ra, nước mắt cũng từ từ ngừng lại.
Chu Khởi dựa sát ở đầu giường, rũ mắt ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
Hai gò má của con mèo đỏ bừng, mông mi ướt đẫm, môi so với lúc thường cũng đậm hơn, cả người cô vào lúc này, giống như trái cây chín ngọt, dụ dỗ người tới hái.
Một lúc sau, Chu Khởi nhịn không được, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hơn lên vệt nước mắt ở khoé mắt của cô.
“Sớm muộn có một ngày, ông đây chỉ để em khóc ở dưới thân của mình”
…….
Ngày hôm sau Hứa Nùng tỉnh lại từ rất sớm.
Quá nửa đêm sau khi cô hạ suốt, Chu Khởi chăm sóc cô quá nửa đêm, thấy cô đã hạ sốt rồi, mới miễn cưỡng gục ở bên cạnh giường nghỉ ngơi.
Trời vừa sáng, hắn ra ngoài chuẩn bị bữa sáng cho Hứa Nùng, cho nên lúc này, sau khi Hứa Nùng mở mắt, không có ngay lập tức nhìn thấy hắn.
Hứa Nùng sốt rốt lâu, hiện tại tỉnh lại, người có chút mềm yếu, cô cảm thấy cánh tay mình đau nhức, nhấc lên nhìn, phát hiện là bông băng y tế.
Cô cẩn thận nhớ lại, ngày hôm qua sau khi mình được Chu Khởi cõng về nhà, dường như mơ mơ màng màng cảm thấy lạnh, tiếp theo lại nghe thấy Chu Khởi nói với cô mấy câu, cô hoàn toàn không nhận thức được.
Sau đó đột nhiên cảm thấy cánh tay vừa đau đớn vừa mát lạnh, tiếp theo cô nằm mơ, trong mơ là cảnh tượng bố cô bị cảnh sát bắt đi…
Nghĩ tới đây, cô theo bản năng quay đầu nhìn.
Trên tủ ở đầu giường không chỉ đặt nhiệt kế, còn rơi lẻ tẻ mấy gói thuốc sốt đã mở ra, trên đất còn có chậu nước, bên trong chậu nước có một chiếc khăn mặt màu hồng cô thường dùng, máy tăng độ ẩm lúc này cũng được bật, hơi nước từ bên trong toả ra, không khí cả phòng đều thoáng đãng, hít thở cảm thấy rất dễ chịu.
Hứa Nùng nhìn thấy trong phòng ngủ ngổn ngang, trong lòng sóng lớn cuộn trào.
Cô gắng gượng đứng dậy, sau khi đi giày xong, chầm chậm bước ra bên ngoài.
Ở trong phòng bếp có tiếng động truyền tới, Hứa Nùng bước thẳng tới phòng bếp, nhìn thấy thân ảnh của Chu Khởi ở bên trong.
Người đàn ông đó lúc này không có đặt sách dạy nấu ăn ở bên cạnh, ngược lại động tác giống như lúc trước không có thành thục như vậy, nhưng cũng may ngày hôm nay anh ta nấu những món đơn giản.
Hứa Nùng đưa đầu tới nhìn, trên thớt chỉ đặt một quả dưa chuột, trong nồi sôi sùng sục chỉ là cháo trắng.
Chu đại thiếu gia thấy người đi ra, hơi nhíu mày.
Tiếp theo tiến tới gần cô, đưa tay lên sờ trán của cô, lại sờ trán của chính mình.
Dường như cảm thấy không khác biệt lắm, lại cúi người xuống, dùng trán chạm vào trán của cô.
Khoảng cách hai người được rút ngắn, hơi thở lập tức hòa quyện vào nhau, Hứa Nùng xấu hổ, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị Chu Khởi đè đầu lại.
“Chờ đã, đừng làm loạn.”
Hứa Nùng không đấu lại được với sức lực của anh ta, chỉ có thể ngaon ngoãn mặc cho anh ta chi phối. Cô cảm nhận được hơi thở từ chóp mũi của anh ta, ngay cả thở mạnh cũng không dám, tim đập loạn nhịp, từng
Rất lâu sau, nhiệt kế người Chu đại thiếu gia mới chầm chầm đứng thẳng người, sau đó lại có chút không yên tâm, nói: “Cảm thấy không phải là sốt nặng, nhưng anh vẫn là dùng nhiệt kế đo cho em.”
“. . .”
Hứa Nùng thấy anh ta thật sự muốn bước tới phòng ngủ lấy nhiệt kế, nhanh chóng kéo anh ta lại, “Em không sao , thật đấy.”
Tuy rằng hiện tại không có sức, nhưng Hứa Nùng cảm thấy tinh thần mình rất tốt, hơn nữa cũng không có không thoải mái như ngày hôm qua, rõ ràng là đã khỏi bệnh.
Chu Khởi không quá tin tưởng cô, Hứa Nùng thấy vậy, nhanh chóng bổ sung một câu: “Thật sự không sao rồi, chỉ là. . .”
Cô ngừng lại, Chu Khởi cụp mắt nhìn cô, đợi mấy giây không thấy cô lên tiếng, mới hỏi: “Hả? Là gì?”
“. . . Chỉ là đói bụng.”
Hứa Nùng nói ra lời này, liền cảm thấy xấu hổ, cúi đầu không nhìn Chu Khởi, giọng nói cũng lí nhí.
Chu Khởi nhìn thấy bộ dạng không dám nói lớn tiếng của cô, bộ dáng lúng túng, trong lòng trở nên mềm nhũn.
. . .
Sau đó Chu Khởi múc hai bát cháo hoa lên bàn, đem dưa chuột đã muối xong đặt ở vị trí giữa bàn.
Hứa Nùng nhìn chén cháo bên đó của anh ta, theo bản năng hỏi: “Anh cũng ăn?”
Chu Khởi vốn đã đói bụng cả buổi tối, nghe thấy lời này, kém chút nữa là tức giận bật cười.
“Bạn học nhỏ, anh Chu chăm sóc em cả buổi tối, kết quả bây giờ ngay cả chén cháo em cũng nỡ để cho anh ăn? Em rất quá đáng.”
“Không phải vậy.” Hứa Nùng thấy anh ta hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, “Em không có ý đó, em chỉ cảm thấy anh không bị ốm, không cần phải ăn thanh đạm như vậy. . .”
Chu Khởi không thèm quan tâm , đáp: “Anh không chú trọng như vậy.”
Nói xong, nói xong lại tùy ý cầm chén cháo hướng về phía bên miệng , giống như thật sự không hề ghét bỏ.
Hứa Nùng thấy anh ta không để tâm, cũng không lên tiếng nữa.
Cháo Chu Khởi nấu rất mềm, rất nhuyễn, có hơi khét, thế nhưng không ảnh hưởng lớn.
Nhuốt mấy ngụm, Hứa Nùng cảm thấy cả người mình đều ấm lên, tinh thần cũng dần trở nên khá hơn.
Chu Khởi thấy cô tập trung ăn, hài lòng, sau khi ăn xong phần của mình, lười biếng dựa lưng vào trên ghế, chăm chú nhìn cô ăn.
“Lúc nữa gọi bạn học của em giúp em xin nghỉ một ngày, ngày hôm nay đừng đi học. Đợi lúc nữa sau khi anh đi rồi, em nghỉ ngơi tiếp.”
Chu Khởi nói xong, động tác trên tay Hứa Nùng ngừng lại.
Tay cô cầm cái thìa dừng lại ở không trung rất lâu, đón lấy, khuấy khuấy cháo ở trong bát.
“Anh. . . Tiếp tục ở chỗ này đi.”
Giọng cô không lớn, Chu Khởi thật sự nghe không rõ, cho nên mở miệng hỏi: “Hả?”
Hứa Nùng mím môi, rất lâu sau, mới lại nói: “Em nói, anh tiếp tục ở chỗ này đi.”
Lúc này Chu Khởi nghe rõ, đôi mắt hẹp dài giờ khắc này cũng nhẹ nhàng híp lại.
“Em có biết lời này của em là đại diện cho cái gì không?”
Hứa Nùng ở bên kia trầm mặc rất lâu, đón lấy, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta.
“Hiện tại ở trong lòng em rất rối, em có thể cảm nhận được lời anh nói với lời của em không giống nhau, thế nhưng rốt cuộc không giống ở đâu, tạm thời em còn chưa rõ ràng. . . Lời lúc trước anh nói, em đều cân nhắc. Thế nhưng có thể em cần thêm một ít thời gian.”
Lúc cô nói chuyện, trong mắt mang theo một tầng ánh sáng lộng lẫy, đôi mắt vừa đen vừa đẹp, dường như trong mắt, chỉ chứa đựng bóng dáng của Chu Khởi.
“Anh có đồng ý tiếp tục đợi em nữa không?”