- Con ngốc này.
YY cốc lên đầu tôi một cái, vẻ mặt đằng đằng sát khí- Ơ, sao bà đánh tui.
Nhăn mặt xoa xoa cái cục u trên đầu, những người còn lại cũng chẳng hó he lời nào, nhìn qua môt lượt, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, cái này có phải gọi là có phúc cùng hưởng có họa tự chịu không- Bà nhìn cái gì, tui hỏi bà, bà chạy lại cái chỗ đó để làm cái đéo gi! YY bực mình quát lên- Đúng đúng, bà chạy lại cái chỗ đó làm gì.
Tư Vũ chen vào, thêm chút mắm dặm thêm muối, bị ánh mắt của tôi xẹt qua một cái, Tư Vũ nghiến chặt răng, chả dám nói lời nào nữa- Tui có việc thật mà.
Tôi kéo nhẹ cái áo của YY, chớp chớp con mắt to tròn của mình (đặc điểm duy nhất ưa nhìn), YY tức giận chả thèm nhìn tôi, quay mặt đi- Bà…, được rồi, bà chạy lại đầu kia làm gì?- Trả áo! Tôi nhún vai nói như đúng rồi, khiến sắc mặt cả bọn trong lớp từ đen sang xanh rồi cuối cùng lại trắng bệch cả đám- Trả…á..o.
YY hốt hoảng nhìn tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ sệt- Ừ hứ- Đệch mợ, tiểu băng lãnh, bà cũng quá trâu bò rồi, lại dám đi ăn cắp áo của anh ta, đi, đi với tui quay lại xin lỗi ngay.
Tôi chưa kịp nói gì thì bị Tư Vũ kéo tay, nhưng chưa bước được nửa bước thì bị YY đấm cho một phát- Mày bị ngu hả, giờ đưa cô ấy lại đầu kia thì khác gì đưa Niên Niên vào chỗ chết đâu chứ, để tao nghĩ cách- Uhuhu, tiểu băng lãnh sẽ die ư- Phải cứu tiểu băng lãnh- Cái bà nhà nó chứ, tiểu băng lãnh mới vào trường ngày thứ nhất, không thể nào có chuyện này được- Mấy ba mấy má lo nghĩ cách đi, nói nhiều thì được cái đéo gì…Bọn bạn trong lớp cứ nhao nhao lên, tôi khẽ đưa tay lên xọa nhẹ thái dương, sức tưởng tưởng của cái lớp này có thể đi làm phim viễn tưởng được rồi đó, cái gì mà sẽ die, cái gì mà nghĩ cách, bà đây đang sống sờ, đừng có rủa à nghen- Stop here.
Tôi đứng phắt dậy, hét lên một cái, mọi ánh mắt đều dồn lên phía tôi- Thôi xong rồi, mày nên vào bệnh viện.
YY sờ sờ trán tôi- Đúng đúng, chắc bà lo sợ quá, nên đi vào bệnh viện- Để cho tụi tui giải quyết vụ này- Khoan, tụi mày im hết cho tao (tôi tức quá nên đổi cách xưng hô hồi nào luôn).
Cả bọn nhìn tôi như sinh vậy từ trên trời rơi xuống “Tụi mày”…Im lặng~~~- Tiểu băng lãnh…- Cái gì, tao đã bảo là tao chỉ đến trả áo thôi mà, bọn mày nghĩ quá xa rồi.
Tôi định nói tiếp thì bọn kia đã ôm chầm lấy tôi (ngoài trời thì nóng chảy mơ, mấy anh chị trong này thì ôm nhau như đúng rồi)- Niên Niên, bây giờ mày chính thức trở thành một thành viên trong lớp 11a3.
Tôi nghe như sấm nổ bên tai, vậy là lúc đầu tôi không phải là thành viên lớp đó à- Tiểu băng lãnh, chúc mừng chúc mừng- Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ