- Cô làm gì ở đây?Tôi rủa thầm một cái, sao lại đụng phải cái tên này chứ, hay là cứ mặc kệ nhỉ, xem như không quen hắn ta, không được không được, cái tên Tử Mạn giả kia mà đi rêu rao chuyện mình nấp trước ký túc xá nam sinh vào 5h sáng thì 100 năm sau cũng không thể rửa sạch tội, đường nào thì cũng toang, thôi thì viện một cái cớ vậy- Ơ, trùng hợp ghê, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi, ai ngờ lại gặp được anh.
Tôi tuôn một tràng, nói như đúng rồi, mặc kệ thiên hạ phi loạn, ta đây vẫn cứ nói- Bạch tuộc luộc, cô nói cô đi ngang qua đây sao, cô chắc chứ? Tử Mạn nhếch mép cười, nụ cười làm điên đảo hàng triệu trái tim phụ nữ, ấy mà đối với tôi nó lại đáng ghét vậy chứ, chỉ muốn oánh cho một cái- Tôi chắc chắn- Thế sao cô lại phải đứng núp trong bụi cây kia vậy? Dòng điện từ đâu xẹt qua người tôi, nhìn cái tên Tử Mạn giả kia như thấy quỷ, bây giờ tôi chỉ mong có ai đào một cái hố, tôi nhảy xuống đấy mà trốn luôn cho xong, mất mặt quá đi sao tôi lại có thể quên phi tang chứng cứ chứ, hay là bỏ chạy nhỉ, đúng rồi, chỉ còn cách chạy khỏi tên này càng xa càng tốt, nghĩ rồi tôi định quay mặt chạy đi nhưng bị người ta bắt thóp trước một bước, tôi chửi thề một cái “dm”, quay về phía cái tên chết dẫm đang nắm lấy cổ áo mình kia, mỉm cười một cái hết sức nhẹ nhàng- Tử Mạn, có phải bạn nên bỏ áo mình ra trước không nhỉ?- Cô định chạy? Cô nghĩ thử xem, nếu ngày mai, trang đầu của diễn đàn trường xuất hiện tên cô thì sao nhỉ, nếu như tôi nhớ không nhầm thì cô cũng đã xuất hiện trên diễn đàn trường 1 lần rồi đấy! “Xẹt” chỉ một câu nói của anh ta mà tôi mất đi toàn bộ sức lực, ý chí đấu tranh chống lại con sói Tử Mạn, ôi đệch đệch đệch, thế mà anh ta đã xem bài báo đó rồi, bà đây mà biết đứa nào đăng, bà sẽ không để yên đâu nên hãy trốn cho kĩ đi- Bạn Tử Mạn, bạn không nên lấy chuyện này chồng lên chuyện khác đâu, chuyện này thì có liên q…- Tôi thích.
Tử Mạn nhún vai một cái, chả thèm quan tâm đến con nhóc bị anh ta ngắt lời lúc nãy- Thích cái bà nội anh đấy- Cô nói gì cơ, tôi không nghe rõ?- Không có gì, chắc anh nghe nhầm đấy (tôi mà nói ra thì anh cho tôi sang tây trúc thỉnh kinh luôn à, mơ đi)- Vậy sao… cơ mà có một điều mà tôi chắc chắn.
Hất mái tóc của mình sang một bên (oái, soái ca, đập chai quá đi mất), khuôn mặt ánh lên ý cười- Cái gì?- Bụng cô đang réo ầm ĩ kia kìa.
Tôi sững người lại một lúc lâu, cái tên này, thực sự không xem tôi là con gái hả, máu nóng lại dồn lên tận đỉnh đầu, miệng cũng không thê giữ lại nổi, tôi tuôn một tràng dài khiến cho ai kia chả dám nói gì, thể diện tôi cũng quăng cho chó nó ăn luôn, hôm nay không mắng được cái tên chết dẫm này tôi sẽ ăn không ngon ngủ không yên làm việc gì cũng xui xẻo- Réo cái lờ, tôi mặc xác