Hôm nay là ngày chồng và con đi công tác trở về, đã hai tháng rồi không gặp được bọn họ, thật là háo hức quá đi mất, cô vừa làm việc nhà vừa hát, tiện thể làm vài món mà hai cha con thích- Alo, bà chủ, chủ tịch đã sắp về rồi đấy ạ, chắc còn khoảng 2 tiếng nữa!- Ừ, tôi biết rồi, vất vả cho cậu quá.~~~~Pính poongCô mỉm cười một cái, chắc là hai cha con về rồi, liền rửa sạch tay rồi chạy ra mở cửa- Mẹ, Tiểu Hi nhớ mẹ nhiều lắm!Một chiếc bóng nhỏ vội vụt qua, ngã nhào vào lòng cô, cảm nhận được cục bông mềm mại trong tay, cô cũng gắng hết sức ôm chặt lấy cậu nhóc- Mẹ cũng nhớ Tiểu Hi của mẹ rất nhiều!Hai mẹ con ôm nhau thắm thiết mà quên mất cả người chồng cực khổ phía sau, đồ trên tay đầy chất đống, mà cô chợt phát hiện, hình như Tiểu Hi gầy đi thì phải, cô bực tức dọi thẳng ánh mắt không vui về phía chồng...- Vợ...- Anh đi làm cũng phải cho Tiểu Hi ăn đầy đủ chứ, em chăm mệt biết bao nhiêu, giờ lại thấy nhóc gầy đi rồi, biết vậy em để cho Tiểu Hi ở nhà còn tốt hơn.Không kịp để Tử Mạn giải thích, cô xả một tràng dài, anh nhìn cô với vẻ mặt ấm ức xen chút tức giận, xa nhau hai tháng cô chỉ nhớ có mình Tiểu Hi, anh nhớ cô muốn chết, chỉ có thể mong hoàn thành công tác để trở về với vợ, ấy vậy mà chưa kịp nói gì thì đã bị cô mắng té tát, trong lòng cực kì không vui."Rầm"Anh tức giận bước vào trong phòng, đóng rầm cửa lại, cố ý để cho cô nghe thấy, cô cũng chả thèm để ý tới người chồng của mình, dắt Tiểu Hi vào trong, mặc kệ anh, thích chiến tranh lạnh thì chiều.
Tối đó...- Mẹ ơi, ba không ăn cơm ạ.
Bánh bao nhỏ miệng phúng phính nhai cơm, nghiêng nghiêng cái đầu nhìn về phía cô, vẫn tức giận vì vụ khi chiều, cô bực mình hét lớn (cố tính cố tình)- Cho ba con nhịn đói một hôm ha, cũng không chết được đâu!Cô nhếch mép cười, hại ai đó ở trong phòng tức muốn hộc máu, nhưng không làm gì được, chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng cơn đói cồn cào, anh lắc mạnh đầu, quyết định vào đi tắm, lần này là cô có lỗi không thể để mình chịu lép vế được.Cùng Tiểu Hi chơi đùa một lát, cô cũng bắt đầu thấm mệt, dỗ bé đi ngủ xong, cô mới đi tắm một lúc, rồi soạn lại đống đồ lúc chiều của hai ba con (mặc dù không muốn dọn đồ của ai đó), mở valy ra, Niên Niên thấy một túi đen to chình ình ở bên trong, chiếm gần phân nửa valy, tính tò mò lại trỗi dậy, mở chiếc bao ra, cô trợn tròn nhìn