Cơ thể tôi khựng lại như bị ai đó điểm huyệt...
Đúng, sâu trong thâm tôi thừa nhận mình yêu hắn...!yêu, rất yêu, rất rất yêu!
Tôi yêu hắn là sự thật...!không cách nào có thể phủ nhận được nữa rồi.
Nhưng tôi không có dũng khí để tiếp nhận sự thật này, bởi vì tôi chỉ muốn bản thân mình thật an toàn.
Chỉ đơn giản như thế thôi mà sao...!mà sao khó quá vậy?
Hai trong ba cô gái tìm đến tận cửa đã khiến tinh thần tôi cực kỳ hoảng loạn.
Đến ngày mai, ngày kia cô gái thứ ba xuất hiện liệu tôi có trụ vững được không đây?
"Trân à, em cũng biết mà...!Chúng ta đều yêu đối phương nhiều đến thế.
Sao em không chịu lắng nghe tôi bày tỏ nỗi lòng?"
Tôi đứng quay lưng với Châu Mặc Lâm, cũng không nhìn hắn, thế nhưng ngữ điệu phát ra từ miệng hắn lọt vào tai tôi nghe thật nhói lòng biết bao.
Tôi yêu hắn và hắn cũng yêu tôi...!Tôi biết chứ, tôi biết hết...
Nhưng như thế thì đã sao? Có cách nào khiến tôi sống trong thanh thản và bình yên không?
Tôi đứng chôn chân tại chỗ mặc cho hắn tiến tới, ôm tôi từ đằng sau.
"Trân, tôi yêu em thiết tha...!chẳng thiết đến mình nữa rồi.
Vậy nên, quay trở về với tôi, được không?"
Hắn xoay người tôi mặt đối mặt với hắn.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt pha hai màu ấy.
Và tôi đã nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng hiện lên nét đau đớn rồi nhanh chóng biến mất.
Trong giây phút ngắn ngủi, tâm hồn tôi như bị lạc vào một mê cung không lối thoát, gật đầu đồng ý.
Châu Mặc Lâm...!anh như thế là phạm quy! Anh biết tôi yêu anh nên cố tình bày ra vẻ nhu tình mật ý cho tôi xem đấy à? Nhưng tôi bị sập bẫy thật rồi, không thể rút chân và tháo chạy...
Ngồi lên xe, trước khi khởi động ô tô, Châu Mặc Lâm vừa ôm chầm lấy tôi vừa hôn môi ngấu nghiến...
Đã rất nhiều lần nụ hôn của hắn mang đầy tính xâm lược và chiếm đoạt.
Nhưng lần này, trộn lẫn trong đó là sự bi thương xen lẫn tuyệt vọng.
Nước mắt...!không ngừng rơi đầy mặt...!Yêu và được yêu là điều tuyệt vời nhất thế gian.
Nhưng tình yêu của chúng tôi, sao nó quá vô vọng thế này?
"Anh yêu em! Anh yêu em! Ngàn lần nói yêu em cũng không đủ! Em thật là nhẫn tâm...!Rõ ràng là rất yêu mà tại sao em lại đẩy anh về phía người phụ nữ khác?" Hắn cụng đầu lên trán tôi, miệng thủ thỉ những lời đường mật cùng trách móc.
Tôi còn có thể trả lời như thế nào đây?
Trên đời này có rất nhiều cặp đôi yêu nhau tha thiết, thậm chí có thể chết đi sống lại vì nhau...!Nhưng mà...!kết cục vẫn là...
"Vài phút trước vẫn luôn chung đường
Giờ hai hướng hai nơi vô lường"
...!đấy sao?
Vậy thì mình buông tay, buông tay cũng là một loại hạnh phúc...
Đêm ấy...
Châu Mặc Lâm muốn tôi rất nhiều.
Hắn vừa thúc m.ạnh vào sâu bên trong tôi vừa gào lên: "Trân! Huyền Trân! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Hãy nói em cũng yêu tôi đi!"
Tôi cắn chặt răng chịu đựng thế tấn công dồn dập từ hắn.
Tôi biết nếu mình nhỡ mở lời thì mọi sự dồn nén của tôi trở nên vô nghĩa.
Vì tôi sợ...!tôi cũng gào lên giống