Hứa Vũ Nhan phức tạp nhìn tôi như đang suy nghĩ đến điều gì đó.
Mãi một lúc lâu sau, cô ấy đột nhiên mở miệng nói:
"Cô chính là cái gai nhọn tôi phải loại bỏ.
Và để làm được điều này, tôi cần phải bắt cô đến một nơi thật xa."
"Cô định đưa tôi đi đâu?"
"Ra nước ngoài, đến cái nơi mà tập trung nhiều người tị nạn nhất ấy." Hứa Vũ Nhan đưa ra một đáp án khiến tôi chết điếng.
Cô ấy thật độc ác! Cô ấy muốn bắt tôi sống lưu vong ở nước ngoài như những người dân vượt biên trái phép ư?
"Sao cô có thể làm như vậy với tôi.
Rõ ràng tôi đã rời đến một nơi thật xa rồi kia mà!"
"Nhưng sự xuất hiện của cô ngay tại đây chính là minh chứng đanh thép nhất cho việc cô không nỡ rời xa Châu Mặc Lâm.
Cô có biết vào một tháng trước anh ta từng tuyên bố những gì ở buổi ra mắt không?"
Tôi hơi sững người, những tin tức liên quan tới người đàn ông đó một là không xem, hai là nghe cho có thôi.
Thế cho nên, để nói khách quan thì hầu như tôi chẳng biết gì về những vụ việc hay là bê bối xoay quanh Châu thị.
"Nhìn vẻ mặt kia của cô thì chắc là không biết chứ gì? Vậy thì để tôi nói cho cô biết nhé! Anh ta tuyên bố: Đời này anh ta chỉ lấy duy nhất một người vợ và phải là anh ta yêu.
Tuyệt đối không chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt từ trước.
Vì chuyện này mà chủ tịch và Victorique đồng loạt nhập viện điều trị.
Tôi nói như thế rồi cô có còn thấy oan ức ở đâu nữa không?"
Hứa Vũ Nhan hơi mất bình tĩnh, cô ấy nói liền mạch không một giây ngắt quãng, trong lúc nói cũng không có lấy một lần dừng lại để lấy hơi.
Giọng điệu của cô ấy cứ như thể tôi là tội đồ xứng đáng bị lôi lên đoạn đầu đài vậy.
Mà cô ấy nói không sai...!Nghe tới khúc Châu lão gia và Victorique nhập viện, tôi thấy áy náy vô cùng...!Đáng lẽ ra ngay từ ban đầu tôi nên đồng ý với đề xuất của Hàn Thiên Lãnh, để anh ta sai người đi tìm tung tích vây quanh thân thế của tôi.
Thế nhưng, vì quá nóng ruột đi tìm sự thật, tôi khinh suất và Hứa Vũ Nhan đã phát hiện ra tôi trước...
Khoan nói đến chuyện này...!Tại sao người phát hiện ra tôi trước không phải là Châu Mặc Lâm mà là cô ấy?
Tôi ngẩng phắt đầu lên chất vấn.
"Tại sao cô biết tôi ở trại trẻ mồ côi? Cô phái người theo dõi tôi à?"
"No no no! Cô nói đúng một nửa thôi.
Tôi sai người theo dõi cô, cái này đúng, tôi thừa nhận.
Nhưng có một điều cô dùng cả đời nghĩ chắc cũng không ra đáp án đâu.
Cô có nhớ cái bút ghi âm tôi đã đưa cho cô không?"
"Dĩ nhiên là nhớ chứ.
Nhưng bút ghi âm có..." Nghĩ ra một khả năng, tôi gắt giọng