Cứ nhớ đi nhớ lại cảnh tượng thằng nghiện đó kéo Huyền Anh vào trong phòng rồi giở trò bẩn thỉu lên cơ thể bất tỉnh của con bé là tôi lại sôi máu...
Thử nghĩ xem, mình chỉ có thể trơ mắt nhìn và không làm gì được...!cảm giác ấy thật đáng căm hận biết bao...
Và lại, tôi chỉ bỏ một lượng nhỏ thủy ngân vài bát soup của anh ta, ăn một lần cũng không sao cả.
Cho nên tôi mới không ngần ngại bưng lên uống.
Nhưng ai biết tên mặt liệt này lại đoán ra được kia chứ.
Chẳng lẽ đâu đâu ở trong lâu đài đều có lắp camera ngầm à?
"Trân, đừng có nghĩ mình không còn người thân là tôi không uy hiếp được em.
Và em đừng quên, mình được những ai nuôi nấng." Châu Mặc Lâm vừa mân mê tóc tôi vừa buông lời đe dọa.
Tôi giật mình, định nhổm dậy nhưng bị hắn giữ chặt, người tôi không thể nhúc nhích được.
"Anh đã làm gì những người ở trại trẻ mồ côi." Tôi nôn nóng hỏi.
"Bây giờ em hỏi câu này có quá muộn rồi không?"
"Anh!"
"Nếu em ngoan ngoãn và tuyệt đối phục tùng tôi vô điều kiện, tôi sẽ tha mạng cho họ."
Tức thật, sao tôi có thể quên mất rằng ngoài Huyền Anh ra mình còn có các mẹ và các em ở trại trẻ mồ côi.
Bây giờ thì hay rồi, bị Châu Mặc Lâm biết được và nắm thóp, tôi bất giác thầm chửi rủa trong lòng.
Ngoài cách xuống nước nài nỉ xin tha, đúng là tôi chẳng có cách nào khác cả.
"Anh tha cho họ, tôi tuyệt đối nghe lời anh." Tôi vẫn bị Châu Mặc Lâm giữ chặt người, ngồi bất động trên đùi hắn.
Và tôi bỗng hiểu ra, đây là hành động hắn ta ngầm báo cho tôi biết, tôi vốn không có tư cách đặt điều kiện với hắn.
Tôi nghiến răng nói khẽ thêm lần nữa: "Tôi sẽ nghe theo lời anh, xin anh đừng gây khó dễ cho họ.
Đừng kéo người vô tội vào, họ không liên quan gì đến chuyện này."
Tay Châu Mặc Lâm đang siết eo tôi từ từ thả lỏng.
Nhưng hắn không buông hẳn ra mà thầm thì vào tai tôi.
"Làm sao giờ? Tôi lại muốn em rồi."
Ngay lập tức cả người tôi cứng ngắc.
Châu Mặc Lâm bế tôi lên, đi vào bên trong...
"C ởi đồ đi, tôi sẽ làm nhanh thôi."
Phát hiện chân mình đã sớm tê dại, tôi nhắm mắt bất lực cởi từng cúc một trên chiếc áo sơ mi đen.
Tôi không thể chống cự hắn, cũng không thể thoát khỏi hắn.
Giờ đây...!tôi đã là cá trong chậu, chim trong lồ ng tùy ý để Châu Mặc Lâm bày bố.
Rất nhanh quần áo trên người tôi được cởi ra và hắn cũng vậy.
Không có màn dạo đầu, anh ta gấp gáp đi vào cơ thể khô không khốc của tôi.
"Đau quá! Đau chết mất! Xin anh hãy nhẹ nhàng thôi."
"Tôi muốn nặng hay nhẹ là việc của tôi, em không có quyền lên tiếng ở đây." Châu Mặc Lâm hôn lên những giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mi tôi, giọng hắn vẫn lạnh lùng như cũ xen lẫn sự bá đạo không thể xem nhẹ.
"Tôi sai rồi.
Thà rằng anh giết tôi luôn đi cho nhanh."
"Giết em? Trân, như thế dễ dàng