Vào lúc gọi menu, người đến muộn nhất là anh Quân.
Anh là chủ bệnh viện, đến sau là một chuyện hết sức bình thường.
Mọi người không ai có ý trách móc anh ấy cả, ai nấy đều mỉm cười vui vẻ khi thấy anh Quân xuất hiện.
Ánh mắt của anh nhìn trúng tôi và Châu Mặc Lâm.
Anh ý không nói gì, nhưng nhướn mày nhìn chúng tôi và tủm tỉm cười cười đầy ẩn ý.
Tinh thần tôi đã căng đét như dây đàn rồi mà gặp phải ánh mắt ý tứ sâu xa của anh ấy, chiếc chuông báo động ở trong đầu không hẹn reo lên inh ỏi.
Không ổn rồi, cứ thế này anh Quân sẽ tiến đến và chào hỏi Châu Mặc Lâm mất thôi! Tôi không muốn mọi ở đây biết mối quan hệ thân tình giữa hai người họ đâu!
Có khi đến hôm này đi làm mọi người rỉ tai nhau là tôi vào bệnh viện bằng cửa sau.
Tôi nhấp nhổm trên ghế, hết nhìn anh Quân rồi lại nhìn Châu Mặc Lâm, ra ám hiệu ngầm.
"Onegai! Hai người có thể coi nhau như người xa lạ được không ạ? Em cầu xin hai người đấy!"
Anh Quân chỉ mỉm cười nhã nhặn không đáp, chào hỏi mọi người xong anh mới quay ra bắt tay với Châu Mặc Lâm.
Phù, may quá! Hai người họ hiểu được tiếng lòng của tôi, tỏ vẻ không quen biết nhau như đúng rồi.
Tôi ngồi cạnh không nhìn ra một sơ hở nào thì chắc không có ai phát hiện ra điều bất thường đâu nhỉ.
Nhìn phản ứng của hai người đàn ông same same chiều cao đứng bắt tay nhau đầy khách sáo, tôi yên tâm ngồi yên trên ghế.
Chỗ của hắn ngồi xa nhất tôi bất đắc dĩ gắp đồ ăn đã chín đưa cho hắn dùng.
Và cũng không biết rằng mình đang có bao nhiêu sự quan tâm dành cho hắn mà hỏi nhỏ:
"Nói thật với tôi, anh có bị dị ứng món gì không để tôi bỏ ra?"
"Cũng không hẳn.
Tuy tôi kén ăn nhưng không nghiêm trọng tới mức đó."
"Ồ được, nếu anh muốn ăn cái gì, nhớ bảo tôi nhé.
Tôi sẽ lấy cho anh."
"Tất nhiên." Thấy không ai nhìn, hắn lén cúi đầu hôn trộm một cái lên má tôi.
Aizzz chết tiết cái tên lưu manh thích thừa nước đục thả câu này! Toàn tranh thủ cơ hội bắt nạt tôi ở mọi lúc mọi nơi!
Tôi cố ghìm giọng không hét to.
"Anh làm cái gì đấy? Nhỡ mọi người phát hiện thì sao?"
"Tôi thấy chẳng sao cả.
Chúng ta là vợ chồng sắp cưới với nhau, cũng chẳng ai rảnh nhìn chúng ta show ân ái đâu." Hắn mặt dày cắn yêu vào rái tai tôi.
Ai là vợ chưa cưới của anh? Nói dối không biết ngượng mồm.
Tôi mắng thầm trong bụng.
"Thôi tập trung vào ăn uống đi.
Anh thấy vui là được!"
Tay tiếp tục gắp đồ ăn, tôi để mắt đến hắn như bà mẹ trẻ để mắt tới đứa con của mình, lo từng li từng tí một.
"Em ăn đi, đừng gắp cho tôi nữa, cứ để tôi tự làm." Châu Mặc Lâm ngăn cản, hắn kéo tôi ngồi xuống.
"Ồ được."
Hắn có ý tối tôi cũng không tiện từ chối, yên lặng bỏ một miếng tôm bỏ vào miệng nhai.
Bữa lẩu hôm nay không tính là đông đủ các cán bộ, nhân viên trong bệnh viện tư.
Chúng tôi làm việc luân phiên giữa ca ngày và ca tối, những người có mặt