Lập tức tôi vùng đứng dậy.
Châu Mặc Lâm đứng ngay sau lưng tôi, anh ta đứng im lìm như cây cổ thụ, không phát ra một âm thanh nào.
Tôi gần như đã bị anh ta đánh lừa, làm cho mất hết sự cảnh giác vốn có.
Đúng là âm binh mà.
Làm gì có người bình thường nào như Châu Mặc Lâm, đi đứng không để lại một tiếng động thì quá là ghê rồi.
Hắn là cao thủ võ lâm à? Im hơi lặng tiếng như một cơn gió lướt ngang...
Châu Mặc Lâm đứng cách tôi một luống hoa hồng, tôi đặt quyển sách lên xích đu và nhanh chân đi đến hỏi:
"Anh Lâm, có chuyện gì vậy? Sao mặt mày anh ra vẻ nghiêm trọng thế?"
Hắn sốt ruột bưng mặt tôi lên, mặt sưng mày xỉa hỏi như thể tôi nợ tiền hắn vậy.
"Em lừa tôi phải không? Em bị ốm lâu như vậy sao mãi không khỏi bệnh?"
Trước vẻ hùng hổ dữ tợn dọa người của Châu Mặc Lâm, tôi nở một nụ cười mang thương hiệu đúng chuẩn gái ngoan.
"Đâu, làm gì có.
Tôi lừa anh lúc nào? Sở dĩ tôi chưa khỏi là vì do thời tiết thay đổi thất thường đấy.
Mùa này ai chẳng bị những bệnh liên quan tới đường hô hấp."
Tính khí của anh cũng thế, cũng thay đổi thất thường giống vậy.
"Em đừng có đổ thừa cho thời tiết.
Rõ ràng là đang ốm cứ luôn mồm kêu không sao, không sao.
Không sao mà ho thành cái dạng này à?"
Hắn vừa dứt lời, tôi ôm cổ ho một trận muốn bật cả hai lá phổi ra ngoài.
Aizz, hôm qua bị ho khan, uống kháng sinh liều nặng nhất vào mới đỡ đấy.
Đây chẳng qua là trong họng đang vướng cục đờm nên tôi mới ho thôi.
"Ây dà, anh cứ quan trọng hóa vấn đề thế nhỉ? Anh thấy đấy, tôi chỉ bị ho thôi có phải ốm đến mức nóng đầu đâu."
"Không được, lần này em phải nghe lời tôi.
Tôi đã gọi bác sỹ, lát em theo tôi đi vào để bác sỹ khám bệnh!"
Cái giọng điệu quyết không nhượng bộ này xem ra tôi đành phải chiều theo rồi...
Ờ khám thì khám, đằng nào bác sỹ chẳng nói viêm mũi dị ứng, cúm mùa.
Tôi là điều dưỡng viên chẳng lẽ tôi lại không biết mình bị bệnh gì...
Một tiếng sau, ngay khi bác sỹ vừa đi khuất, Châu Mặc Lâm nổi nóng gầm lên: "Sao lại đơn giản như thế?"
"Tôi đã nói rồi, anh không nghe cơ! Cứ khăng khăng đi gọi bác sỹ..."
Tôi đứng sau lưng hắn, lén cười trộm.
Đã bảo rồi, người không biết mà đi cãi nhau với người có chuyên môn là quê con sông quê lắm đó!
"Lỗi tại em đấy!"
Cái gì? Sao lỗi tại tôi? Do anh ta kém hiểu biết chứ có phải do tôi đâu, tự dưng quay sang chỉ trích tôi là thế nào?
Tôi hoang mang không biết lý do Châu Mặc Lâm chửi mình, cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn.
Còn hắn, sau khi xả cơn giận vào những ngôn từ mang tính phát tiết, quay sang ôm tôi vào lòng, làn môi mỏng lạnh lẽo khẽ chạm nhẹ lên cần cổ tôi.
"Tại em ho mãi không khỏi, khiến tôi lo sợ không yên.
Nhìn người mình yêu bị ốm ai mà chẳng xót chứ.
Em đùng một cái bị ốm, tôi xót lắm đấy em biết không?"
Cơ thể tôi run