Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi biến mất là Victorique sẽ hạnh phúc? Nhưng như thế liệu có ổn không? Vì tôi...!rất yêu...!rất yêu người đàn ông trong mỗi câu từ của cô ấy...!yêu đến mức tôi căm hận chính bản thân mình...
Và cũng vì yêu, tôi muốn lập tức rời đi ngay...!đi thật xa, không bao giờ xuất hiện trước mặt Châu Mặc Lâm và cô gái đáng quý kia nữa.
"Chị Huyền Trân, tôi biết những điều tôi vừa nói vô cùng ích kỷ, vô cùng xấu xa...!Chị có thể coi tôi là kẻ xấu cũng được.
Nhưng mà, ngoài anh ấy tôi thật sự không biết bám víu vào ai để sống tiếp.
Bố mẹ tôi cũng không còn một ai nữa rồi.
Người nhà của tôi chỉ còn mỗi ông nội và anh ấy.
Đã từ rất lâu tôi đi chữa bệnh ở nước ngoài, cũng không gặp Mặc Lâm nhiều năm.
Anh ấy lâu lắm mới bay một chuyến sang thăm tôi, tôi biết...!tôi biết..."
Nói tới đây Victorique khẽ liếm môi, cô ấy nhìn tôi mắt rơm rớm ngấn lệ.
"Tôi biết...!anh Mặc Lâm và chị đang cùng chung sống, thậm chí là ngủ cùng một giường...!Thân mật và nồng ấm hơn cả vợ chồng..."
Lần này cơ thể tôi như bị thiên lôi đánh trúng, có cháy thành than cũng không ai nhận ra hình dạng...!Tôi cảm giác mình là tội nhân thiên cổ, cướp đi nguồn sống còn duy nhất của người ta.
Chỉ cần nghe giọng điệu là tôi biết Victorique có bao nhiêu sự kìm nén để không bật khóc trước mặt tôi.
Người cô ấy run rẩy tới mức lắp bắp như thế, ai mà không sót cho được.
Nhất là khi cô ấy biết người đàn ông mình yêu nhiều năm đang chung sống với người phụ nữ khác.
Tôi có cảm giác cực kỳ tức ngực, cứ như cơ thể đang bị bóng đè.
Ngoại trừ sự đau lòng, tôi vừa áy náy vừa bối rối nhìn Victorique rưng rưng nước mắt.
Loại cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.
"Tôi..." Bản thân tôi thực không biết nên nói gì cho phải.
Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.
Tôi có cố bao biện cỡ nào thì những lời nói phát ra quá rời rạc và không ăn nhập vào nhau.
"Tôi và anh ta...không phải như cô nghĩ đâu.
Chúng tôi...!cô hiểu lầm rồi..."
Nếu ngày hôm đấy tôi không cứu hắn, hắn được người khác cứu sống...!thì có phải bây giờ tôi không lâm vào cảnh cùng đường mạt lộ rồi chăng?
Thật tình, tôi là người tự ti lắm.
Cho dù không có Hứa Vũ Nhan, không có Victorique tôi đã tự ti nhiều rồi nhưng giờ gặp hai cô gái cực kỳ xinh đẹp khiến người người ngưỡng mộ khiến ý chí của tôi bị thui chột.
Mà ngay từ đầu, không có họ tôi cũng chẳng có đủ dũng khí để yêu một người như Châu Mặc Lâm.
Hơn nữa, sự ra đi bí ẩn của người mẹ chưa một lần gặp mặt đã hành hạ tinh thần tôi rất nhiều.
Mẹ tôi và tôi bị người ta mắng là ti tiện kia mà...!Ừ tôi hiểu rằng khi sự thật chưa rõ ràng thì đừng nên nghĩ lung tung.
Nhưng không nghĩ không được, vì người mắng mẹ con tôi không ai khác chính là bố của hắn - Châu lão gia.
Bây giờ thân thế của tôi...!nó