Chạy Trốn Cùng Vai Ác Ốm Yếu

Chương 10


trước sau


Vốn dĩ Bạch Vãn Vãn định kháng nghị bằng cách từ chối ăn, nhưng ngoài hoành thánh nhân cá mặn ra thì Imie còn đặt thêm cả tương thịt bò, tôm bóc vỏ xào, hoành thánh nhân rau xanh cùng canh gà bào ngư.
 
Đều là do đầu bếp của nhà hàng cao cấp tỉ mỉ nấu nướng, đầy đủ sắc hương vị khiến cho người thèm nhỏ dãi.
 
Cô lại đáng xấu hổ mà ngồi xuống ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chờ sau khi cô ăn uống no đủ thì bên Thẩm Thời Thâm cũng đã ăn xong, Imie đưa cô qua đấy, lúc cô bước vào cửa Imie còn nắm tay cổ vũ cô, nói: "Cố lên nha, tôi hy vọng cả vào cô đấy."
 
Bạch Vãn Vãn: "???"
 
Cố cái gì lên cơ?
 
Hơn nữa, cố lên thì cố lên, vẻ mặt mờ ám đấy của cô ấy lại là chuyện như thế nào!
 
Nếu Thẩm Thời Thâm biết nhân viên của anh đang tưởng tượng lung tung về quan hệ của hai người bọn họ thì không biết có tức giận đến mức hộc máu ngay tại chỗ hay không.
 
Sau khi ăn cơm xong, lúc này anh đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe được động tĩnh khi Bạch Vãn Vãn tiến vào nên anh mở mắt ra, đại khái là lần trước Bạch Vãn Vãn đỡ anh đỡ ra bóng ma luôn nên tự động đứng lên, đi về góc phía phòng đã được trải đệm mềm.
 
Có thể là cảm thấy ngồi dưới đất quá tổn hại đến uy danh của tổng giám đốc bá đạo Thẩm Thời Thâm cho nên hôm nay trong một góc của văn phòng anh trải một cái đệm mềm thoải mái, chắc là chuyên môn dùng để Bạch Vãn Vãn "chữa bệnh" cho anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng lo lắng," Bạch Vãn Vãn cố tình không cho anh được như ý, nói: "Để tôi bắt mạch cho anh trước đã."
 
Thẩm Thời Thâm: "???"
 
Cô cũng biết bắt mạch sao?
 
Anh đã điều tra qua quá khứ của Bạch Vãn Vãn, trước hai mươi hai tuổi thì đang tiếp thu giáo dục như bao người, cho đến nửa năm trước mới tốt nghiệp, xong rồi vào công tác trong toà soạn tạp chí, đương nhiên là cụ thể mỗi ngày cô làm cái gì thì điều tra không ra.
 
Nhưng có thể xác định là cô không có thời gian đi học tập thuật pháp chữa bệnh gì đấy với cao nhân đại sư nào cả, những người qua lại với nhà cô cũng không có loại người này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Nói cách khác chính là rất có khả năng biện pháp chữa bệnh này của cô là xem được từ cuốn dã sử nào đó hoặc là tự mình suy nghĩ ra.
 
Bởi vì vậy mà Thẩm Thời Thâm lại càng không tin tưởng vào cô.
 
Nhưng mà cũng không qua được việc nó thực sự có ích!
 
Mỗi ngày anh đều kiên trì luyện thuật hít thở, cuối cùng cũng không phải giống như Lâm muội muội(*) một trận gió thổi là có thể ngã xuống, cơ thể khoẻ hơn rất nhiều, buổi sáng có thể tự mình đi ra ngoài đi dạo mà không cần người đỡ, trước kia chỉ cần anh tự mình đi bộ mười phút là đã có nguy cơ game over tại chỗ rồi.
 
(*) Lâm muội muội: Nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, đẹp nhưng rất yếu đuối.
 
Cũng sẽ không động một chút là ho đến chết đi sống lại.
 
Cho nên anh lại không thể không miễn cưỡng tin tưởng Bạch Vãn Vãn, nhưng hiện tại tự nhiên cô lại nói muốn bắt mạch, chuyện này Thẩm Thời Thâm không có cách nào chấp nhận được.
 
Kế tiếp chẳng lẽ là muốn kê một đơn thuốc! Vậy còn không phải anh sẽ bị độc chết sao!
 
Thẩm Thời Thâm lập tức kéo căng giới tuyến cảnh giác.
 
Đương nhiên là Bạch Vãn Vãn sẽ không bắt mạch giống như trong Đông y, cô muốn nhờ mạch tượng(*) để kiểm tra tình hình vận chuyển linh khí trong cơ thể Thẩm Thời Thâm, hôm nay cô phải dạy Thẩm Thời Thâm tu luyện, bởi vì linh khí ở thế giới này cũng rất loãng cho nên người tu luyện đều sẽ trồng tụ linh chú vào trong cơ thể mình, khi đó mới có thể có đủ linh khí để tu luyện.
 
(*) Mạch tượng: quy luật của nhịp tim thông qua mạch máu, người bắt mạch có thể từ đấy mà biết là cơ thể có bị bệnh gì hay không, phổ biến trong y học cổ truyền.
 
Cơ thể của Thẩm Thời Thâm không chắc là có thể chịu được món đồ chơi này cho nên cô muốn chuyển cho Thẩm Thời Thâm một ít linh khí, xem mạch tượng của anh có loạn hay không, nếu không loạn thì có thể trồng chú.
 
Cô thấy trên mặt Thẩm Thời Thâm có vẻ do dự, thở dài, nói: "Tổng giám đốc Thâm, đã dùng người thì không nên nghi ngờ, mà đã nghi ngờ thì đừng dùng, suy nghĩ này của ngài cũng hơi phong phú quá rồi phải không?"
 
Nhưng Thẩm Thời Thâm không bị cô khích tướng thành công, anh ho khan vài cái, nói: "Tin cô còn không bằng tin rằng heo mẹ biết leo cây."
 
Bạch Vãn Vãn: "..."
 
Không biết nói gì anh có thể câm mồm, cảm ơn!
 
Nhưng mà giờ anh ta là Sugar Daddy, còn phải dỗ dành lấy lòng, Bạch Vãn Vãn không có cách nào mặc anh muốn tin hay không tùy anh, nghĩ nghĩ, cô nghĩ tới một cách.
 
"Nếu không thì vậy đi tổng giám đốc Thâm, dù sao thì kế tiếp tôi cũng phải dạy anh phương pháp mà có thể coi như là phương pháp bí truyền của nhà chúng tôi, tuy rằng tôi rất không muốn nhưng đây là tình thế bắt buộc, tôi cũng cố mà thu nhận anh làm đồ đệ, anh vào sư môn của tôi rồi thì chắc sẽ tin là tôi sẽ không hại anh."
 
Thẩm Thời Thâm: "???"
 
Đây là cô muốn bị đánh mông đúng không?
 
Thẩm Thời Thâm bị lời nói ba hoa chích chòe của cô khiến cho nghẹn đến mức ho một trận, một lần nữa ngồi xuống ghế, mới vươn tay tới, nói: "Không bái, đừng nằm mơ!"
 
Làm như tôi muốn nhận anh lắm ấy.
 
Bạch Vãn Vãn yên lặng trợn trắng mắt, ở trong thế giới của bọn họ thì nhận đồ đệ là một chuyện vô cùng thần thánh và đầy trách nhiệm, hiện tại cô vì lợi ích mà chữa bệnh giúp Thẩm Thời Thâm, có thể chữa khỏi hay không thì hoàn toàn dựa vào số phận của chính anh.
 
Nhưng nếu nhận anh làm đồ đệ thì trách nhiệm lại khác rồi cho nên nếu không phải thật sự bất đắc dĩ thì Bạch Vãn Vãn mới không muốn nhặt cái phiền toái lớn như vậy đâu.
 
Nếu Thẩm Thời Thâm đã không muốn thì Bạch Vãn Vãn cũng mừng được thanh nhàn, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đồng thời truyền linh khí vào trong cơ thể của Thẩm Thời Thâm, lại đặt ngón tay ở trên mạch của anh, quan sát tình hình dao động của mạch.
 
Bởi vì bệnh lâu ngày cho nên tay của Thẩm Thời Thâm rất gầy, tuy không đến mức gầy trơ xương như que củi nhưng xương ngón tay rõ ràng, hơn nữa ngón tay của anh vô cùng thon dài, vậy mà thoạt nhìn lại đẹp ngoài ý muốn, Bạch Vãn Vãn không phải người mê tay đẹp đều không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.
 
Bạch Vãn Vãn cảm nhận được mạch đập của anh nhảy lên, xem sắc mặt của anh, cố ý nói: "Thật ra không bái sư phụ nhưng mà anh học phương pháp bí truyền của tôi thì cũng coi như tôi là nửa sư phụ của anh rồi, bản chất thì vẫn là sư phụ."
 
"..." Thẩm Thời Thâm nói cho chính mình là không cần so đo với Bạch Vãn Vãn nếu không muốn chết sớm.
 
Anh không mặn không nhạt quét mắt nhìn cô, bắt được trọng điểm trong lời nói của Bạch Vãn Vãn: "Học phương pháp bí truyền? Cô Vãn đang chữa bệnh cho tôi hay là dạy tôi chữa bệnh?"
 
"Đương nhiên là cả học cả chữa," Nếu Bạch Vãn Vãn đã quyết định dạy anh tu luyện thì cũng không sợ bị anh biết cái gì, cô chớp chớp mắt với Thẩm Thời Thâm, nói: "Chẳng lẽ ngài nhìn ra được phương pháp chữa bệnh của tôi là tu luyện công pháp tà ám."

 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
Thôi, anh hít sâu một hơi, không có cách nào giao lưu.
 
Đúng thật là người phụ nữ của Lãnh Dạ, đều đáng ghét như nhau, điêu ngoa vô lý!
 
Nghĩ đến những việc giữa cô và Lãnh Dạ, lập tức Thẩm Thời Thâm cũng không muốn nhìn thấy gương mặt kia nữa, nhắm mắt làm ngơ, nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần, mặc kệ ngón tay mềm mại không xương của cô đặt ở trên tay mình.
 
Bạch Vãn Vãn thì anh lại bắt đầu tự kỷ không nói chuyện với cô, trong lòng có chút hối hận, khụ khụ, dù sao thì anh cũng là một người bệnh, có phải là cô nên dỗ dành một chút không.
 
Nhưng chính là… không quản được cái miệng độc của mình.
 
Ai bảo chọc tức Thẩm Thời Thâm rất là thú vị đâu.
 
Cô lại thích nhìn vẻ mặt Thẩm Thời Thâm không thích cô lại không thể xử lý cô!
 
Lúc này mà Thẩm Thời Thâm biết ý tưởng trong lòng của Bạch Vãn Vãn thì chắc là thà để chính mình chết cũng phải chỉnh cô một trận trước, để cô biết là cuối cùng thì anh có dám đối phó cô hay không?
 
Thẩm Thời Thâm thích ứng rất khá với đạo

linh khí kia của cô, vẫn chưa xuất hiện phản ứng không tốt nào, Bạch Vãn Vãn yên tâm trồng tụ linh chú vào trong cơ thể của anh, sau đó hai người ngồi trên mặt đất, cô dạy cho anh khẩu quyết và yếu lĩnh(*) nhập môn tu luyện.
 
(*) Khẩu quyết và yếu lĩnh: khẩu quyết tương tự như câu thần chú, muốn niệm thần chú thì phải thuộc câu thần chú đấy. Còn yếu lĩnh là những thứ căn bản quan trọng.
 
"Anh thả lỏng chính mình, không cần nghĩ cái gì hết, tiến vào trạng thái vô ngã(*), dựa theo phương pháp mà vừa nãy tôi dạy cho anh là có thể cảm nhận được được linh khí đang lưu chuyển trong cơ thể anh, bước đầu tiên anh cần phải làm là học làm như thế nào để khống chế những linh khí đấy, ngay từ đầu sẽ có chút khó khăn, anh cứ từ từ, nhất định không được nóng nảy, tu luyện phải tránh gấp gáp, nóng nảy, bực bội, nếu không thì sẽ dễ dàng," Bạch Vãn Vãn vốn định nói là tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà từ này không quá phù hợp nên sửa lại cách nói hiện đại hơn, "Dễ dàng thất bại."
 
(*)Vô ngã: Trạng thái không có gì cả, trống không.
 
"..." Lúc này lại càng kỳ quái hơn.
 
Nhưng mà đã trải qua thuật hít thở lần trước, Thẩm Thời Thâm cũng đã hiểu rõ, tuy rằng những thứ mà Bạch Vãn Vãn nói không thể tưởng tượng được, nhìn có vẻ thật sự rất giống đang luyện công pháp tà ám gì đấy nhưng mà cần phải thử xem trước rồi lại nói, nếu không rất dễ dàng bị vả mặt.
 
Cho nên anh dựa theo khẩu quyết mà Bạch Vãn Vãn nói cho anh, nhắm mắt lại, tĩnh tâm, cố gắng cảm nhận cái gọi là linh khí.
 
Thẩm Thời Thâm ngồi trên vị trí lãnh đạo cao lâu rồi, nội tâm mạnh mẽ, sớm đã luyện được kiên nhẫn chờ đợi con mồi nhảy vào bẫy rập một cách lô hoả thuần thanh(*).
 
(*) Lô hỏa thuần thanh: luyện tập đến mức quen tay, nhuần nhuyễn hết sức.
 
Hơn nữa lại đã trọng sinh(*) lại một lần, tâm lý càng vững vàng, ở trên người anh cơ bản rất ít khi gặp được những cảm xúc nôn nóng cấp tiến gì đấy.
 
(*) Trọng sinh: Chết rồi nhưng mang theo ký ức sống lại vào thời gian trước khi mình chết.
 
Cho nên anh ngồi thiền một tiếng rưỡi, cách sáng suốt nhất mà anh làm chắc là bảo người lót cái đệm mềm này vào, nếu không ngồi xuống hơn một giờ thì mông cũng nở hoa rồi.
 
Chờ lúc Thẩm Thời Thâm rất vất vả mới cảm nhận được cái mà Bạch Vãn Vãn gọi là "linh khí" thì đã bị một lực lượng vô hình đẩy ra, thoát khỏi trạng thái vô ngã.
 
"Cảm nhận được rồi?"
 
Anh vừa mới mở mắt thì gần như đồng thời Bạch Vãn Vãn ngồi đối mặt với anh cũng mở mắt ra, hỏi.
 
Thẩm Thời Thâm gật đầu một cái, sắc mặt của anh trắng bệch, có mồ hôi li ti chảy xuống từ trên thái dương, hơi thở hổn hển… mệt.
 
Anh thật sự rất ốm yếu.
 
"Linh khí cũng có linh hồn, lần đầu tiên các người gặp mặt bị nó bài xích cũng không quá kỳ quái, kế tiếp anh dựa theo phương pháp hôm nay để luyện tập, chờ đến khi có thể khống chế được nó thì tôi lại đến dạy anh phương pháp kế tiếp, khả năng là quá trình này rất vất vả, anh chịu không nổi thì hít thở điều tiết một chút, nhớ kỹ không bao giờ được nóng vội bực bội." Bạch Vãn Vãn đứng lên, duỗi người, dặn dò anh.
 
Đúng là Thẩm Thời Thâm thuộc về loại người tương đối có thiên phú, người bình thường phải thử đi thử lại, nhập định nhiều lần mới có thể cảm nhận được linh khí tồn tại trong cơ thể, lần đầu tiên mà anh đã gặp được rồi.
 
Đáng tiếc đây không phải là thế giới kia của cô, cũng chậm trễ mất thời kỳ tốt nhất để tu luyện, nếu không lấy tư chất của anh thì không chừng có thể "lưu danh muôn đời", mà không cần ở trong tiểu thuyết để "tiếng xấu muôn đời".
 
Sắc mặt của Thẩm Thời Thâm có chút kỳ lạ, anh là người theo chủ nghĩa duy vật, cơ bản là không tin vào những trò chó má mà Bạch Vãn Vãn nói với anh.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng sự thật lại lần nữa chứng minh rằng Bạch Vãn Vãn không có lừa anh.
 
Thế giới quan của anh lại xuất hiện vết nứt lần nữa.
 
Ánh mắt của Thẩm Thời Thâm dừng ở trên người Bạch Vãn Vãn: "Cuối cùng thì cô là ai?"
 
"Tôi sao? Tôi là Bạch Vãn Vãn đây, cam đoan không giả được." Bạch Vãn Vãn không sợ anh hoài nghi, dù gì thì cô cũng chính là Bạch Vãn Vãn.
 
Thẩm Thời Thâm đứng dậy, kì lạ là ngồi xếp bằng trên đất gần hai tiếng mà chân lại không cảm thấy tê chút nào, thậm chí rất nhẹ nhàng.
 
Anh cầm ly nước lên uống một ngụm, đứng tựa vào bàn làm việc, giọng điệu giống như tùy ý hỏi: "Vì sao lại cự tuyệt việc đầu tư của của Lãnh Dạ?"
 
Anh có chút nghi ngờ Bạch Vãn Vãn cũng là người trọng sinh, nhưng mà lại không giống lắm.
 
Đời trước tuy rằng anh không có giao thoa gì với Bạch Vãn Vãn nhưng vì để đối phó với Lãnh Dạ, lúc ra tay với cô và người nhà của cô anh cũng chưa từng nương tay.
 
Nếu Bạch Vãn Vãn cũng trọng sinh sống lại thì không có khả năng sẽ chung sống hòa bình với anh như vậy.
 
Anh chưa từng cảm giác được bất cứ cảm giác hận thù nào của Bạch Vãn Vãn đối với anh, nhưng theo hiểu biết của anh thì tính tình của Bạch Vãn Vãn vẫn luôn yêu ghét rõ ràng, tỏ rõ ra ngoài mặt.
 
"Bởi vì điều kiện để anh ta rót vốn chính là muốn tôi làm người tình của anh ta," Bạch Vãn Vãn buông tay, ăn ngay nói thật, "Tất nhiên là tôi không có khả năng đồng ý rồi."
 
Thẩm Thời Thâm âm thầm tiếp tục nói lời khách sáo: "Vì sao? Cô không thích anh ta sao?"
 
Đáng tiếc Bạch Vãn Vãn không nhảy xuống hố mà anh đào sẵn, chớp chớp mắt với anh: "Tổng giám đốc Thâm, không ngờ anh nghiêm trang đứng đắn như vậy mà cũng tò mò bát quái ghê."
 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
"Tại sao tôi lại phải thích anh ta, bằng việc anh ta đẹp trai, có tiền sao? Vậy còn không bằng thích tổng giám đốc Thâm, trong lòng tôi, tổng giám đốc Thâm đẹp trai hơn anh ta, có tiền hơn anh ta, còn ra tay rộng rãi hơn anh ta nhiều, không nói, tổng giám đốc Thâm bao nuôi tôi đi, tôi sẽ làm ấm giường, nhìn đôi mắt nhỏ chân thành của tôi này QAQ."
 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
Bạch Vãn Vãn hừ cười, muốn đấu với tôi sao, tôi là người nắm giữ 100% kịch bản đấy.
 
Ai ngờ Thẩm Thời Thâm khẽ cười một tiếng, nói: "Được thôi, tôi không ngại có thêm một người tình nhỏ, buổi tối trực tiếp ngồi xe đến chỗ ở của tôi đi."
 
Bạch Vãn Vãn: "???"
 
Vai ác, anh thay đổi, trước kia anh không phải như thế.
 
Thẩm Thời Thâm thấy Bạch Vãn Vãn bị nghẹn đến mức nói không ra lời, cuối cùng cũng giành được thắng lợi một lần trong việc đấu tranh với cô, nhưng mà còn chưa kịp nhấm nháp quả ngọt chiến thắng thì thấy Bạch Vãn Vãn lấy một quyển notebook thật dày từ trong túi ra, đập ở trước mặt anh.
 
"Tổng giám đốc Thâm, người tu hành phải tránh việc sa vào sắc đẹp, anh vốn dĩ đã yếu như vậy rồi còn bị phụ nữ hút đi tinh khí, anh không sợ chết sao? Đây là Thanh tâm chú mà tôi viết, đề nghị lúc anh không có việc gì thì nên sao chép vài bản, hỗ trợ tu luyện, thanh lọc tâm hồn, giúp tính tình bình tĩnh lại."
 
Thẩm Thời Thâm: "..."
 
Tổng giám đốc Thẩm đã bị knockout.


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện